Tuyệt Thế Hồi Quy [Bản Dịch]

Chương 15. Lưỡi Kiếm Lấp Lánh Dưới Trăng Tà. (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tin đồn về việc đệ tử Huyết Thiên Đao Ma chết dưới tay Kiếm Thiên Phong lan nhanh khắp Thần Giáo.

Tin đồn càng lan rộng, Lý An càng thêm lo lắng.

- Chuyện này không còn đơn giản là ồn ào nữa rồi. Bất cứ ai gặp ta cũng đều bàn tán về chuyện của công tử và Lương Đống.

Lý An thở dài, rồi nói tiếp:

- ... Và cả chuyện của thuộc hạ nữa.

Vì nàng là nguyên nhân của cuộc ẩu đả, nên bị bàn tán cũng là lẽ thường tình.

- Tự dưng lại nổi tiếng. chẳng phải võ lâm nhân sĩ như chúng ta thường làm đủ mọi chuyện điên rồ để được nổi tiếng?

- Thuộc hạ không thích chuyện này chút nào.

- Sau này còn nhiều chuyện khiến chúng ta nổi tiếng hơn thế nữa, làm quen dần đi.

Kiếm Thiên Phong thở dài nhẹ nhõm, nhưng nét mặt không hề u ám. Có lẽ bởi vì giữa cơn bão này, có một yếu tố tích cực mang tên “thay đổi”.

- Thuộc hạ lo lắng là vì Huyết Thiên Đao Ma là người vô cùng coi trọng danh dự. Nên lần này, xin Công tử hãy nhắm mắt làm ngơ.

- Ai nói thế? Huyết Thiên Đao Ma mà coi trọng danh dự?

- Vâng? Chứ không phải sao?

- Một kẻ coi trọng danh dự mà lại bỏ bê, dung túng cho hành vi rác rưởi của đám đệ tử?

- Có thể ngài ấy không biết thì sao?

- Đừng đánh giá thấp sự nhạy bén của Huyết Thiên Đao Ma.

- Lần trước cũng thế. Công tử cũng nói như thể bản thân hiểu rất rõ về ngài Huyết Thiên Đao Ma vậy.

- Không chỉ Huyết Thiên Đao Ma, ta còn biết nhiều về những Ma Tôn khác nữa. Nhân danh huyết mạch Thiên Ma, ta phải điều tra kỹ càng chuyện này.

Lý An tròn mắt nhìn hắn. Có lẽ nàng nghĩ mình đã hiểu rõ về hắn, nên mới tự hỏi không biết hắn đã tìm hiểu về những kẻ đó từ khi nào.

- Thế ngươi nghĩ tại sao Huyết Thiên Đao Ma lại để mặc cho hành vi sai trái của đệ tử?

- Đó là vì ...

Kiếm Thiên Phong biết rõ lý do, nhưng không thể giải thích rõ ràng cho Lý An được. Thế nên hắn đưa ra một lý do khác phù hợp hơn.

- Bởi vì lão ta là người như thế.

- Vâng?

- Những tên đệ tử tham lam, ích kỷ thì dễ đối phó hơn những đệ tử cư xử đúng mực. Huyết Thiên Đao Ma từ lâu vẫn chưa chọn được đệ tử xuất sắc nhất, cứ liên tục để đám đệ tử tranh đấu với nhau. Vì sao ư? Vì lão chỉ coi bọn chúng là những con tốt thí mạng. Cứ chờ xem, vị trí của Lương Đống sẽ sớm được thay thế.

- Ngài Đao Ma thật là người đáng sợ.

- Ta thì lại sợ đám đệ tử hơn. Biết rõ sư phụ mình là kẻ ra sao mà vẫn cong đuôi chạy đến.

- Được phục vụ cho công tử đúng là vinh hạnh của thuộc hạ.

- Đương nhiên rồi. So sánh khập khiễng quá. Lý An này, lâu rồi chúng ta chưa uống với nhau một chén nhỉ?

Lý An kinh ngạc nhìn hắn.

- Sao lại bất ngờ thế?

- Không phải lâu rồi. Phải là lần đầu tiên mới đúng.

- Lần đầu tiên thật sao?

- Vâng.

‘Vậy ra, ta chưa từng uống rượu cùng Lý An? Vậy thì động lực nào khiến Lý An xả thân cứu ta như thế?’

- Đi thôi. Hôm nay phải uống đến say mới được.

* * *

Kiếm Thiên Phong cùng Lý An đến Ma Gia Thôn.

Ma Gia Thôn là ngôi làng bao quanh Ma Giáo.

Ban đầu, nó chỉ là ngôi làng nhỏ do gia quyến của ma nhân lập nên. Vậy mà giờ đây, nó đã trở thành nơi phồn hoa tấp nập.

Hắn đưa Lý An đến tửu điếm sang trọng và hoa lệ nhất Ma Gia Thôn.

- Một ngày đáng ghi nhớ như hôm nay thì phải uống rượu ở nơi hoành tráng chứ nhỉ?

- Có là nơi tồi tàn, nhỏ hẹp cũng không sao cả.

Có lẽ Lý An ngại đến những nơi đông người. Cũng phải. Vì nàng đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý. Hắn biết rõ điều đó, nên chọn phòng riêng trong tửu điếm cho kín đáo.

- Tửu lượng của ngươi đến đâu?

- Thuộc hạ không uống được nhiều lắm.

- Nhân dịp này, ta phải kiểm chứng tửu lượng của ngươi mới được. Đừng lo lắng, nếu cô say thì ta sẽ cõng về.

- Nhưng thuộc hạ ... nặng lắm ...

- Không sao. Nhìn bắp tay ta này.

- Tay người chỉ bằng nửa cẳng tay của thuộc hạ thôi.

- Là vì ta chưa cho cô thấy sức mạnh thật sự của ta thôi!

Lần đầu tiên uống rượu cùng Lý An, nên hắn gọi rất nhiều rượu và đồ ăn ngon.

- Đây là lần đầu tiên thuộc hạ được ăn món này. Cả món này nữa, à, cái kia nữa.

- Cứ ăn hết đi, thấy cái nào ngon thì cứ gọi thêm.

- Đến cái bụng của thuộc hạ cũng réo lên vì ngạc nhiên.

- Bận hộ tống ta, chắc cô chẳng có thời gian ăn uống đàng hoàng nhỉ? Phải chú ý hơn chứ.

- Người nhìn đi. Với cơ thể thế này thì ăn uống đại khái cũng chẳng phải việc gì quan trọng.

Nàng giơ cánh tay to lớn của mình lên, cười toe toét.

- Ăn uống bừa bãi như thế chỉ khiến ngươi dễ béo hơn thôi. Phải biết mình ăn gì, món này làm từ nguyên liệu gì. Càng chú ý đến những thứ mình ăn thì càng khó tăng cân. Nếu muốn giảm cân, ngươi phải trở thành mỹ thực gia.

- À! Ra là vậy. Từ giờ thuộc hạ sẽ chú ý hơn.

Nhưng hắn biết rõ, dù nàng có ăn gì, kể cả nhịn đói nhiều ngày, cũng chẳng thể giảm cân được. Bởi vì nàng béo đâu phải vì thức ăn.

Tất nhiên, Lý An cũng biết chuyện này. Hắn nói như thế, chỉ là giả vờ như không biết gì về tác dụng phụ kia. Để lộ việc mình biết rõ tác dụng phụ đó, có khi còn gây ra oán hận nếu hắn vô ý đùa cợt …

Nữ nhân này, từ nhỏ đã phải cố gắng để trưởng thành rồi.

- Từ giờ trở đi, hãy cùng ta thưởng thức món ngon và học hỏi thêm nhiều điều nữa.

Lý An chăm chú nhìn hắn, hỏi:

- Công tử hãy tiết lộ bí mật cho thuộc hạ đi.

- Bí mật gì cơ? Về mấy món ăn?

- Không, không. Về việc tại sao người lại có thể thay đổi đến mức này.

Hắn khẽ mỉm cười.

- Tại sao? Ngươi cũng muốn thay đổi?

- Không phải thế, nhưng mà ...

Nàng ta uống cạn chén rượu. Sao mà không muốn thay đổi được chứ? Dáng vẻ khi còn nhỏ của Lý An đã in sâu vào trong tâm trí hắn rồi. Mỗi khi gặp khó khăn, nàng sẽ nhớ về thời thơ ấu, rồi mọi chuyện sẽ càng thêm mệt mỏi.

‘Một khi lấy lại được dáng vẻ vốn có, thì đâu cần biết những bí mật kia nữa. Bởi vì nhân thế sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.’

Lý An kính cẩn nhận chén rượu hắn rót.

- Công tử, với tư cách là người kế vị, người dự tính làm gì?

Lý An hỏi những câu mà trước đây chưa từng hỏi, chắc là vì đã nhìn thấy rõ tố chất của hắn.

Kiếm Thiên Phong nâng chén, nói:

- Ta chỉ mong phụ thân sống thật lâu!

Lý An mỉm cười, nâng chén. Hai người cùng cạn ly.

- Hãy làm tan chảy trái tim Giáo Chủ.

Hắn cùng Lý An uống rất nhiều.

Dù nói rằng bản thân uống không tốt, nhưng hắn thấy Lý An có tửu lượng khá mạnh.

Tất nhiên, hắn cũng phải trả giá cho việc đã chuốc say nàng.

Hắn cõng nàng trên lưng. Suốt quãng đường về, Lý An cứ hét lên:

- Công tử đừng lo! Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ người. Người cứ tin ở thuộc hạ!

- Ta không lo chuyện đó. Thứ mà ta đang lo là cô đang hét to quá đấy!

- Đừng lo! Thuộc hạ sẽ bảo vệ được Công tử!

- Được rồi, không dám lo nữa!

- Không, phải lo chứ! Nhưng cũng đừng lo quá! Thuộc hạ sẽ bảo vệ được người!

- HAHAHA!

Đúng lúc này, cửa sổ một căn nhà bật mở. Có người hét lên:

- Tiện nữ ngu xuẩn nào cứ hét lên giữa đêm thế hả?

Kiếm Thiên Phong nhìn kẻ vừa thò mặt ra khỏi cửa sổ, nói:

- Nể mặt ta mà bỏ qua cho thuộc hạ ta đi.

- Ngươi là ai?

- Là Nhị công tử của Thiên Ma Thần Giáo.

Gã ta ngơ ngác nhìn hắn một lúc, rồi lật mặt xin lỗi còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

- Ôi trời đất ơi, thứ lỗi cho tiểu nhân, thưa Công tử!

Nói xong, gã đóng sầm cửa lại, nhanh hơn cả lúc mở ra.

Lý An đang ngủ say trên lưng hắn.

‘Thứ lỗi cho ta, vì đã đưa ngươi về trễ thế này.’

Kiếm Thiên Phong đưa Lý An về phòng, đặt nàng nằm trên giường rồi đi ra ngoài. Hắn ngồi trước hiên, duỗi thẳng chân nhìn ánh trăng sáng tỏ.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]