Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong lúc Tiêu Kiệt quan sát đối phương, con chó đen đó cũng đang quan sát hắn.
“Con người, anh có thể hiểu được tiếng nói của loài chó bọn tôi sao?”
Hả? Tiêu Kiệt hơi bất ngờ, con chó này không hề tầm thường chút nào, lại còn nhận ra vấn đề cốt lõi.
Trước giờ hắn toàn gặp đám động vật vô tri, chẳng con nào ý thức được sự kỳ lạ khi mình có thể nói chuyện được với con người, có lẽ là do trí tuệ chúng có phần hạn chế.
Còn con chó trước mắt này là con vật đầu tiên đủ thông minh để nhận ra điều đó.
Tiêu Kiệt lập tức hứng thú với con chó có xoáy đen trước mặt. Nếu có thể mang con này đi luyện cấp thì đúng là tuyệt vời.
“Không sai, tôi nghe hiểu được tiếng của loài chó các cậu đấy. Thế nào, lợi hại chứ? Hay là theo tôi đi, chỉ cần theo tôi, gà quay thịt xông khói cho các cậu mặc sức mà ăn.”
Ai ngờ con chó có xoáy đen đó lại gầm gừ một tiếng: "Gâu, chó tốt không phò hai chủ, anh đừng có mơ. Thịt Viên, mau cút về đội của mình đi, mới nghe tới gà quay đã nhào tới.”
Con chó mập tên Thịt Viên lưu luyến nhìn Tiêu Kiệt một cái, rồi lại ngoan ngoãn chui về ổ.
Tiêu Kiệt cạn lời, trong lòng thầm nghĩ: "Làm chó cũng có nguyên tắc ghê."
Xoáy Đen lại nói tiếp: “Muốn có được lòng trung thành của chó săn chúng tôi, chỉ có cách trở thành đệ tử của ông chủ.”
Vừa nghe vậy, Thịt Viên lập tức hăng máu lên: "Đúng đúng đúng, mau đi tìm ông chủ bái sư đi, nhớ là phải chọn tôi đó nha.”
Tiêu Kiệt bất đắc dĩ nói: “Vấn đề là… ông chủ của các cậu không nhận đệ tử.”
“Ai nói vậy, ông chủ của chúng tôi có đệ tử đó, sao lại không nhận.”
Hả… Thợ săn có đệ tử? Nếu vậy, chắc là những người chơi trước.
“Đệ tử của ông chủ các cậu bái sư từ khi nào vậy?”
“Không lâu lắm đâu, cô ấy mới quay về thôi.”
Tiêu Kiệt hơi ngạc nhiên, không ngờ trong làng còn có người chơi khác, nhưng trước giờ hắn chưa từng gặp qua người này.
Móng Đen (chó săn): “Im miệng, Thịt Viên, chuyện của ông chủ đừng có nhiều lời.”
Thịt Viên (chó săn): “Tôi chỉ nói thôi mà, ông chủ bây giờ không nhận đệ tử là vì bệnh tình của bà chủ. Anh bạn này, mau đi hái một gốc nhân sâm trăm năm đi, ông chủ chắc chắn sẽ nhận anh làm đệ tử đó. Nếu anh chữa khỏi bệnh cho bà chủ, ông chủ vui lên có khi còn tặng bảo vật cho anh nữa đấy, anh biết trị bệnh không?”
Xoáy Đen lại hừ lạnh: "Hừ, bà chủ vốn đâu có bệnh, cho dù tên này biết trị bệnh cũng vô ích.”
“Không bị bệnh? Không bệnh thì sao lại nằm liệt giường?”
Xoáy Đen lúc này không nói thêm gì nữa.
Tiêu Kiệt cảm thấy như bắt được manh mối quan trọng, chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó.
“Tôi đúng là không biết y thuật, nhưng tôi có cách của mình. Nếu cậu chịu nói thật cho tôi biết bà chủ rốt cuộc gặp chuyện gì, biết đâu tôi có thể giúp được thì sao? Bằng không, ông chủ của cậu cứ nghĩ đó là bệnh mà cứu, chẳng phải cả đời cũng chẳng chữa khỏi nổi?”
Xoáy Đen nghiêng đầu quan sát Tiêu Kiệt hồi lâu: "Được, con người kỳ lạ, có lẽ anh nói đúng. Bà chủ thực ra không có bệnh, mà là bị một thứ gì đó chui vào người.”
“Thứ gì?”
“Một cái bóng đen. Mấy ngày trước, cái bóng này cứ bay lượn bên ngoài. Một đêm nọ, bà chủ ra ngoài rồi bị cái bóng đó bổ nhào lên người làm ngất xỉu ngay tại chỗ, cái bóng đó cũng chui vào cơ thể bà ấy, khiến bà ấy không dám ra ánh sáng.”
Tiêu Kiệt nghe xong thì bừng tỉnh ngộ, kiểu này chắc là gặp ma, bị dạ quỷ nhập thân sao? Nhưng mà bình thường bị dạ quỷ nhập thì người đó không phải sẽ chết sao? Vậy mà vợ của thợ săn lại không chết?
“Sao nào, con người kỳ lạ, anh có thể cứu được bà chủ của chúng tôi không?”
“Để tôi thử xem.”
Tiêu Kiệt nói rồi đi thẳng tới sân trước nhà thợ săn. Đúng như dự đoán, khi tới cửa gỗ, hắn thấy một người chơi nữ đang trò chuyện với thợ săn.
Cô gái đó mặc một bộ áo giáp da được chế tác tinh xảo màu xanh đậm, khoác thêm một chiếc áo choàng xanh lá, sau lưng đeo cung và ống tên, bên hông còn treo trường kiếm.
Nhìn qua có cảm giác như một tinh linh du hiệp bước ra từ game vậy.
Tiêu Kiệt nhìn tên trên đầu cô.
Dạ Lạc (đệ tử thợ săn), cấp 8, máu: 150.
“Sư phụ, đây là nhân sâm trăm năm con đào được từ Bắc sơn, xin người nhận lấy.”
Dương Bách Xuyên (thợ săn): “Làm tốt lắm Dạ Lạc, bệnh của sư nương e là chưa thể khỏi ngay được, đáng tiếc sư phụ lại không có thời gian chỉ dạy tận tay, chỉ có thể để con tự mình mày mò thôi. Tấm lòng này của con, ta nhận. Đúng, ta có một tuyệt học, coi như là phần thưởng cho con vậy.”
Cơ thể người chơi nữ đó lóe lên ánh sáng trắng, hiển nhiên là vừa học được kỹ năng mới. Nhưng gương mặt cô lại không mừng không giận, chỉ chắp tay cảm ơn rồi chuẩn bị quay người rời đi. Sau đó cô đột nhiên quay phắt đầu lại.
“Ai đó?”
Tiêu Kiệt vội vàng bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, mỉm cười chào hỏi.
“Chào buổi chiều.”
Dương Bách Xuyên nhìn thấy là Tiêu Kiệt, lập tức lộ vẻ không kiên nhẫn: "Tôi nói, dạo này tôi không có hứng thú nhận đệ tử, cậu đi chỗ khác hỏi thử đi.”
“Thầy Dương đừng vội từ chối mà, nếu con nói con có thể chữa khỏi bệnh cho bác gái thì sao?”
Dương Bách Xuyên không tin, nói: "Cậu đâu phải thầy thuốc, sao có thể trị khỏi được."