Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Ha ha, có bệnh chưa chắc đã cần uống thuốc mới trị được. Thầy cho bác nhà uống bao nhiêu nhân sâm rồi mà có khỏi đâu. Để con thử xem sao, biết đâu lại có hiệu quả. Dù sao vẫn hơn cứ để thế này mãi."

Dương Bách Xuyên trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vào đi, nếu cậu thật sự có thể chữa khỏi cho vợ tôi, có đem tuyệt kỹ bí truyền ra dạy cho cậu tôi cũng không tiếc."

Trong lòng Tiêu Kiệt thầm nghĩ: "Đợi mãi mới nghe được câu này!"

Hắn theo người thợ săn bước vào phòng, chỉ thấy bên trong tối om, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng đinh kín mít.

Trong căn phòng trong cùng có một chiếc giường gỗ, vợ của Dương Bách Xuyên đang nằm bên dưới tấm chăn da thú, mặt mày trắng bệch. Bây giờ là ban ngày nhưng thím ấy vẫn run lập cập, hai mắt nhắm nghiền, môi tím tái.

Tiêu Kiệt thầm nghĩ: "Xem ra đúng là trúng tà."

Dương Bách Xuyên thở dài: "Cũng chẳng biết là vợ tôi bị làm sao. Bao nhiêu thầy thuốc đến xem đều bó tay, chỉ nói là nguyên khí suy kiệt, cần dùng nhân sâm để bồi bổ. Từ lúc mắc bệnh, bà ấy luôn sợ ánh sáng, ban ngày cũng phải đóng kín cửa sổ, ăn uống thì chẳng nuốt được gì, chỉ có thể uống chút canh sâm cầm hơi mà thôi."

"Không sao, để con trổ tài."

Nói, Tiêu Kiệt kéo kỹ năng của pháp khí bùa Thần Mộc vào thanh kỹ năng nhanh.

Hắn nhắm vào vợ của người thợ săn, nhấn nút kích hoạt.

Tịch Tà thuật!

Chỉ thấy cơ thể người vợ thợ săn sáng lên một luồng ánh sáng trắng, tiếp đó là một tiếng thét chói tai vang lên rồi toàn thân thím ấy co giật dữ dội. Trong phòng bất chợt nổi lên một cơn gió lạnh, đến khi cơn gió tan đi, thím ấy đã mở mắt ra.

Trên gương mặt tái nhợt kia bắt đầu xuất hiện chút huyết sắc.

"Chồng ơi, em làm sao thế này? Cảm giác như cả người chẳng còn chút sức lực nào vậy, như thể đã ngủ liền mấy năm… Ối chà, bụng đói quá đi mất, anh nấu gì cho em ăn được không?"

"Được được được! Em muốn ăn gì, anh đi nấu ngay!"

"Em chỉ muốn ăn canh thịt anh hay nấu thôi."

Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết, sau đó chú ta vội vã đi nấu canh cho vợ.

Còn Tiêu Kiệt cũng cực kỳ phấn khởi, lần này hắn không chỉ được làm thợ săn, biết đâu còn có phần thưởng ẩn gì nữa thì sao!

Phải nói là, có pháp khí thật đúng là sung sướng vô cùng!

Ha ha ha, quá đã!

"Vô ích thôi, thứ đó chưa chết, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

"Hả?" Tiêu Kiệt kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Dạ Lạc.

Cô nàng này vẫn đứng yên quan sát từ nãy đến giờ, nhưng lại chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào với những gì vừa diễn ra.

"Sao bạn biết?"

"Tôi có thể nhìn thấy."

Ánh mắt cô nhìn về một góc phòng chìm trong bóng tối.

Tiêu Kiệt nhìn theo nhưng chỉ thấy một mảng đen kịt, trong lòng có chút nghi hoặc: "Thật hay giả vậy?"

"Sao mình không thấy gì cả?"

"Do cảm giác của anh quá thấp. Thứ như ma quỷ vốn không thể nhìn bằng mắt thường. Tôi vì hái thuốc mà đã tăng hẳn 20 điểm cảm giác, nên mới có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được. Nó ở ngay kia… Ừm, giờ đi rồi, chắc là đã trốn mất.

Pháp thuật trừ tà cũng có cấp bậc mạnh yếu khác nhau. Pháp khí của anh chắc chỉ là loại hạ phẩm thôi. Ban ngày âm khí của nó rất yếu nên anh mới trừ được, chứ đến tối thì e là vô dụng."

Đúng là gặp quỷ thật, Tiêu Kiệt rợn cả da gà.

Thể loại kẻ địch nhìn không thấy này đúng là khiến người ta bất an nhất. Nhưng mà cô nàng Dạ Lạc này có vẻ khá hiểu biết về chuyện này. Cô đã nói ban ngày không sao, Tiêu Kiệt sẽ tạm thời tin tưởng.

“Bạn nhìn thấy nó được à? Thế sao không giết luôn…”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Kiệt đã tự thấy mình hỏi thừa. Đòn đánh vật lý vô dụng với ma quỷ, nhìn thấy cũng đâu làm gì được.

“Con quỷ này cấp bao nhiêu? Máu bao nhiêu vậy?”

“Anh định giết nó á? Đòn vật lý không ích gì đâu, trừ khi tìm được cao thủ biết pháp thuật, hoặc có pháp khí khắc chế quỷ hồn.”

“Ha ha, chuyện đó bạn khỏi lo, chỉ cần nói cho mình biết là được.”

“Cấp 7, 135 máu, là quỷ bộc.”

Nó chỉ mới cấp 7, 135 máu, nghe thì có vẻ yếu, nhưng thứ này phiền ở chỗ nó vừa tàng hình, vừa miễn dịch đòn tấn công vật lý, lại còn có khả năng nhập xác.

Quỷ bộc? Nghĩa là sau lưng nó còn có kẻ điều khiển à.

“Nó trốn mất rồi, có lẽ bị anh dọa sợ. Nhưng tối nay chắc chắn nó sẽ quay lại.”

Tiêu Kiệt thầm nghĩ, mặc kệ, miễn là ban ngày không sao là được. Hắn phải tranh thủ đi học bắn cung với huấn luyện thuần thú trước đã.

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên bưng một chén canh thịt bước vào. Vợ của chú ta lập tức cắm đầu ăn như chết đói lâu năm.

Nhìn vợ ăn uống ngon lành, Dương Bách Xuyên cũng mừng ra mặt.

“Anh em tốt, lần này thật sự nhờ có cậu, tôi chẳng biết lấy gì cảm ơn cho phải.”

“Khách sáo quá, con chỉ mong thầy dạy con cách làm thợ săn thôi.”

“Ha ha, chuyện nhỏ. Hôm nay tôi lo cho vợ tôi trước đã, ngày mai cậu quay lại đây học nhé.”

“Ơ, phải đợi tới mai à? Không dạy luôn hôm nay được sao thầy?”

“Cậu đừng nôn nóng chứ, vợ tôi mới khỏe lại, sao tôi bỏ cô ấy được. Mai cậu lại tới cũng đâu có muộn, đúng không nào?”

Tiêu Kiệt thầm rủa: "Đấy, muộn đúng một ngày đấy còn gì."

Khi vừa liếc mắt nhìn sang, hắn chợt phát hiện ánh mắt sắc lạnh của Dương Bách Xuyên đang chăm chú quan sát mình, trong lòng hắn lập tức rét run.