Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chu Đồng (thợ rèn): "Cậu trai, lại đến rồi à? Sao, lần này có tiền rồi hả?"
"Cũng vừa kiếm được chút, em muốn mua một thanh đao, có thể xem thử không?"
"Tất nhiên là được, cứ chọn thoải mái, vũ khí đều ở đây cả."
Danh sách hàng hóa lại hiện ra trước mắt Tiêu Kiệt. Dù có khá nhiều món nhưng hắn chỉ để ý đến mấy món vũ khí dạng đao, nên vũ khí có thể lựa chọn cũng không còn bao nhiêu.
Dao bổ củi: 12 chém
- Giá: 100 văn
- Mô tả: Con dao dùng để chặt củi, tuy không phải là vũ khí đúng chuẩn nhưng vẫn hơn tay không.
Đao Liễu Diệp: 14 chém
- Giá: 180 văn
- Mô tả: Đao một tay hình dạng như lá liễu, độ sắc bén và sát thương đều ở mức trung bình. Vũ khí phổ thông thường được người không giỏi võ dùng để phòng thân.
Đại đao Quỷ Đầu: 19 chém
- Giá: 300 văn
- Mô tả: Thanh đao có kích thước to nặng, có hình đầu quỷ trang trí ở chuôi, thích hợp cầm hai tay, sức công phá lớn nhưng tốc độ chậm do trọng lượng nặng.
Tổng cộng chỉ có ba thanh này, dao chặt củi thì khỏi bàn. Thứ đó là công cụ, quá ngắn, chặt cành cây thì được chứ chém người thì... thôi khỏi.
"Có thể dùng thử không đại ca?"
Nhận được cái gật đầu, Tiêu Kiệt thử ngay cây đao Liễu Diệp.
Cây này chỉ có 14 sát thương, hơn dao chặt củi không bao nhiêu nhưng ít ra dài hơn, tầm đánh xa hơn, quan trọng là hắn đủ tiền mua.
Trang bị đao Liễu Diệp xong, Tiêu Kiệt thử tung một chiêu kỹ năng vào không khí.
Một nhát chém, chẻ đôi tất cả!
Vù! Một nhát chém ngang không trung, cảm giác nhẹ hều hoàn toàn không có lực.
Thế mà ông thợ rèn râu xồm lại tròn mắt ngạc nhiên.
"Cậu trai ra tay đẹp thật đấy, nhìn là biết dân chuyên rồi."
"Ha ha, chơi vui thôi, đừng cười em đấy. À, em muốn thử cả cây đao Quỷ Đầu nữa được không?"
"Cứ tự nhiên!"
Tiêu Kiệt trang bị đại đao Quỷ Đầu, nhưng ngay lập tức nhíu mày. Đao này tuy mạnh nhưng nặng tới 12. Trong khi sức mạnh của hắn chỉ có 8, cầm một tay thì tối đa chịu được vũ khí nặng 8.
Nếu dùng hai tay thì được cộng thêm 50% sức mạnh, vẫn đủ để dùng nhưng như vậy lại không tung được kỹ năng.
Cảm giác đúng là khó chịu thật.
Hắn thử chém vài nhát vào không khí, tốc độ rõ ràng chậm hơn đao Liễu Diệp, nhưng đao Liễu Diệp thì lại yếu quá.
Cả hai cây đều không ưng ý cho lắm. Tiêu Kiệt có phần tiếc nuối.
"Đại ca Chu, anh không có cây nào ngon hơn à? Toàn bán đồ cùi bắp không à."
"Ha ha ha, cậu nhóc này yêu cầu cao đấy. Người khác mà nói vậy chắc tôi mặc kệ rồi, nhưng cậu đúng là người biết dùng dao. Vậy thì cho cậu mở mang tầm mắt chút."
Nói rồi, trong danh sách hiện ra một món mới.
[Đao Nhạn Linh (hàng giới hạn thời gian)]
Ồ? Có cả hàng giới hạn nữa à? Hắn vội vàng xem chỉ số cây đao này.
[Đao Nhạn Linh] (đao một tay/phẩm chất: tinh xảo)
- Sát thương: 21 chém, 17 đâm
- Hiệu ứng đặc biệt: "Nhạn Linh Phi Vũ", lưỡi dao hẹp cho phép bỏ qua lực cản không khí, tốc độ đánh +1, không bị ảnh hưởng bởi ma pháp hệ phong.
- Mô tả: Đao dài hình dạng như lông chim yến, thân đao mảnh, lưỡi đao rèn bằng thép tinh luyện cực kỳ sắc bén. Vừa nhẹ vừa cứng, mũi dao nhọn có thể dùng để đâm. Là vũ cấp bậc khí tinh xảo đòi hỏi kỹ thuật rèn rất cao.
Tiêu Kiệt nhìn thuộc tính của thanh đao, mắt lập tức sáng rực. Giữa một đống vũ khí ‘trắng’ thì thanh đao phẩm chất xanh này nổi bật hẳn lên, đúng kiểu ‘hạc đứng giữa bầy gà’.
Hắn nhìn sang giá tiền, 3000 văn.
Má ơi! Cái giá này cũng biết cắt cổ người ta thật, chỉ là một món vũ khí xanh thôi mà đắt dữ vậy?
Không đúng, Tiêu Kiệt nhanh chóng phản ứng lại, không phải thanh đao này đắt, mà là hắn quá nghèo!
Nhìn hơn 200 văn lẻ trong túi, tự nhiên thấy không còn đáng giá nữa.
“Sao rồi, thấy đao thế nào?” Gã thợ rèn râu rậm cười đầy đắc ý.
“Đao ngon đấy, tiếc là em không đủ tiền.”
“Ha ha ha, thế thì hết cách rồi. Không phải đao của tôi dở mà là cậu không có tiền, chuyện này cậu không thể trách tôi được nhá. Nhưng mà đừng lo, tôi không dễ gì bán thanh đao này đâu, chỉ có cao thủ thực sự mới xứng dùng nó thôi. Nếu sau này cậu gom đủ tiền rồi quay lại mua cũng chưa muộn, còn không thì lấy tạm cây đao Liễu Diệp mà dùng?”
Tiêu Kiệt cuối cùng vẫn không mua đao Liễu Diệp. Hắn quyết định đợi đủ tiền rồi mua hẳn cái xịn luôn cho đáng.
Vũ khí trắng rác rưởi như đao Liễu Diệp thì khỏi bàn.
Rời khỏi tiệm rèn, Tiêu Kiệt lại tiếp tục loanh quanh trong thôn. Hiện giờ không thể làm tiều phu nữa, hắn phải nhanh chóng tìm công việc mới.
Chưa đi được bao xa, Tiêu Kiệt bất giác “Ồ” lên một tiếng. Trên tường thành gần cổng thôn, Vương Khải đang đứng đó nhìn xa xăm.
Tiêu Kiệt thầm nghĩ: ‘Tên này leo lên tường làm gì vậy?’
Hắn chần chừ một chút rồi quyết định tiến lại gần xem thử.
“Lão Vương, đang nhìn gì đó?”
Vương Khải bị tiếng gọi bất ngờ làm giật mình, quay lại thấy là Tiêu Kiệt thì mới thở phào.
Gã thở dài, nói: “Trời sắp tối rồi mà thằng nhóc đó vẫn chưa về, chắc là đã có chuyện.”
Cái ‘thằng nhóc đó’ mà Vương Khải nhắc tới, dĩ nhiên là ‘Ta Muốn Thành Tiên”.
Tiêu Kiệt hơi bất ngờ, tưởng đâu Vương Khải là kiểu người chỉ biết đến tiền, ai ngờ nghe giọng lại thấy lo lắng thật sự.