Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Không phải ông nói ai cũng có số cả sao? Cậu ta đã chọn con đường đó thì ông bận tâm làm gì.”
Vương Khải giải thích: “Tôi chỉ sợ nó chết bất đắc kỳ tử, về sau chẳng còn ai mua hàng nữa. Khó khăn lắm mới gặp được khách hào phóng, nếu sống được thì vẫn nên sống.”
Tiêu Kiệt tò mò hỏi: “Vậy ông tính làm gì? Ra ngoài tìm cậu ta à?”
Tên này chui rúc trong thôn suốt ba năm, dù cấp không tăng, ít ra cũng phải tích góp được chút gì đó chứ.
Tiêu Kiệt không tin Vương Khải hoàn toàn vô dụng.
Không ngờ Vương Khải nghe nhắc đến ra ngoài liền vội vàng lắc đầu: “Không được, kiếm tiền dù quan trọng ra sao thì mạng sống vẫn quan trọng hơn. Từ ngày vào game, tôi đã thề là tuyệt đối không rời khỏi thôn.”
Gã bỗng nhìn sang Tiêu Kiệt.
“Ẩn Nguyệt Tùy Phong, tôi nhìn ra ông là cao thủ. Hay là ông giúp tôi tìm thử xem? Không cần đi xa đâu, tôi đoán thằng nhóc kia cũng không dám rời làng quá xa. Ông chỉ cần ra khu rừng gần làng xem nó còn sống không là được. Nếu còn sống thì gọi nó về ngay, trời sắp tối rồi, tôi quên nhắc nó vụ này.”
Tiêu Kiệt thấy lạ: “Tối thì sao?”
“Tối là sẽ có dạ quỷ xuất hiện, mấy con đó miễn nhiễm sát thương vật lý, tân thủ đụng trúng xác định luôn.”
‘Dạ quỷ à?’ Tiêu Kiệt thầm nghĩ, quả nhiên trong game này có mấy loại quái kiểu ‘quỷ thần’ thật. Lúc cầu nguyện ở từ đường cũng có mục này.
Với yêu cầu của Vương Khải, dĩ nhiên hắn chẳng muốn nhận.
“Ha, ông đùa à? ông sợ chết tôi thì không chắc? Với lại tôi đâu thân với nó.” (Thật ra cũng chẳng thân với ông anh tí nào luôn nha.)
“Đừng nói thế, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp đấy, người tốt sẽ có phúc báo.”
“Thôi đi, chính ông vừa bảo ai cũng có số, tôi thấy câu đó rất đúng. Muốn cứu thì ông tự đi mà cứu.”
“Hay là thế này, ông tìm được nó tôi trả ông 500 văn, sao?”
Tiêu Kiệt hơi do dự, 500 văn không phải số nhỏ.
Cả ngày hôm nay hắn chặt cây mệt rã rời mới kiếm được hơn 200 văn.
500 văn tương đương 5.000 tệ ngoài đời, dạo này studio làm ăn không ổn, năm ngàn gần bằng lương tháng rồi.
Tiêu Kiệt đúng là có hơi dao động. Hôm qua hắn cũng từng ra khỏi thôn, khu vực gần đó không có quái gì nguy hiểm, cũng tạm an toàn.
Quan trọng là hắn vừa học được một kỹ năng chiến đấu mạnh, tự tin tăng cao, thậm chí còn muốn tìm quái thử chiêu nữa.
Nếu có thể kiếm một khoản nhỏ mà lại tiện tay làm nhiệm vụ tìm người thì cũng đáng.
Dù vậy, Tiêu Kiệt sẽ không dễ dàng để lộ ý định thật sự, huống hồ hiện tại đến một món vũ khí ra hồn cũng không có, lỡ mà gặp quái thì đúng là nguy to.
Hắn cố ý chuyển chủ đề: “Mà nói chứ, ông để tâm vụ này làm gì vậy?”
“Ài, còn chẳng phải hồi trước anh trai Ta Muốn Phong Thiên của nó cũng khá thân với tôi sao? Xem như quen lâu, còn từng giúp tôi mấy lần. Giờ em trai người ta gặp chuyện, giúp được thì vẫn nên giúp.”
“Hay thế này đi, tôi bù thêm cho ông 100 văn nữa, 600 văn cũng đâu phải ít.”
“1.000! Với cả ông phải cho tôi mượn một bộ trang bị. Tôi bây giờ ra ngoài chẳng khác nào tặng mạng cho quái rừng. Quan trọng là phải có một thanh đao xịn, trong tiệm ông có cây ‘đao Nhạn Linh’, nếu cho tôi mượn tạm cây đó thì chốt đơn.”
Vẻ mặt Vương Khải ngay lập tức trở nên khó xử.
Nhưng tình hình gấp rút, gã cũng chẳng dám chần chừ lâu, cắn răng: “Được rồi, 1.000 thì 1.000. Trang bị phần tôi nốt. Nhưng đừng có cầm tiền là chuồn đó. Không ta kí hợp đồn cho chắc ăn?”
Tiêu Kiệt cạn lời: “Tôi thề là chịu thua ông luôn đấy. Nếu ông không sợ thằng cu kia toi thì cứ từ từ ngồi nghiên cứu hợp đồng nha?”
“Được rồi được rồi, không nhắc đến hợp đồng nữa. Ông ở đây đợi, tôi đi lấy trang bị cho.”
Vương Khải quay đầu lao vào tiệm rèn, chưa tới một phút đã chạy ngược ra.
Mở giao dịch liền thấy đao Nhạn Linh, một bộ giáp da, năm bình thuốc trị thương, thêm cả một viên Đại Lực hoàn lần lượt hiện lên trong khung.
Tiêu Kiệt ngạc nhiên: “Má, ông lấy được thật hả? Sư phụ ông tin ông dữ vậy?”
“Đại đệ tử thân truyền của lão Chu Đồng lận đó cha, độ thiện cảm đạt max luôn. Không nói nữa, ông mau đi đi năm giờ rồi, còn một tiếng nữa là trời tối. Không nhanh thì không kịp đâu.”
Nói xong, Vương Khải bấm nút xác nhận giao dịch.
Tiêu Kiệt cũng nhận giao dịch, nhìn bộ trang bị mới nằm gọn trong túi, hắn cực kỳ hài lòng, lập tức mặc vào.
Găng tay da sói, giáp ngực bằng da, quần bảo hộ da, giày da nhẹ.
Nhưng nổi bật nhất vẫn là thanh đao Nhạn Linh. Tân thủ cấp 1 cầm vũ khí xanh, lưỡi đao sáng bóng thế này, anh đây đúng chuẩn ‘trai đẹp số một thôn Ngân Hạnh’ rồi còn gì!
Tiêu Kiệt thầm nhủ, nguyên bộ đồ này chắc cũng gần 5.000 văn, Vương Khải chơi lớn thật.
Có bộ trang bị này, cộng thêm kỹ năng chiến đấu mới học, mình còn sợ gì nữa?
Chỉ tiếc là mượn tạm thôi. Chiêu ‘lật mặt giữ đồ’ kia hắn thật sự không làm nổi.
Không nói thêm lời nào, hắn phóng thẳng ra khỏi thôn.
Lúc này đã năm giờ, mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà quét dọc rìa hẻm núi, chiếu lên rừng cây. Ánh sáng vẫn còn nhưng mang theo vẻ tĩnh lặng và hiu quạnh, cộng với khung cảnh hoang vắng và âm u trong rừng, Tiêu Kiệt không dám dừng lại.
Thôn Ngân Hạnh nằm ở cực nam thung lũng Ngân Hạnh, muốn đi về phía bắc chỉ có một con đường nên không lo lạc hướng. Vả lại, Vương Khải nói không sai, Ta Muốn Thành Tiên chắc cũng không đi xa được.