Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhưng học trong game không đủ. Phải luyện cả ngoài đời nữa.
Sau khi về thôn và thoát game, Tiêu Kiệt không chờ được muốn thử ngay trong thực tế.
Lục lọi quanh nhà một vòng, cuối cùng hắn chỉ tìm được một con dao bếp.
“Được thôi, dao bếp thì dao bếp!”
Hắn lại tìm một thùng giấy đặt lên ghế làm mục tiêu.
Vào tư thế, chém một nhát.
“Phập!” Con dao chỉ chém được một nửa rồi mắc kẹt giữ thân thùng giấy.
“Gì vậy trời, sao chẳng có tí cảm giác nào thế? Chém như thường thôi còn gì.”
Hắn thử chém thêm vài nhát nữa, thùng giấy đáng thương bị chém nát bươm nhưng hoàn toàn không có chút bá đạo hay ngầu lòi nào như trong game.
“Không đúng, kỹ năng này có lẽ không dễ dùng.”
“Lúc mình dùng chiêu Diêu Tử Phiêu Thân là làm sao ấy nhỉ?”
“À, là lúc đó suýt chết nên hành động theo bản năng...”
Tiêu Kiệt đổi một thùng giấy mới.
Đứng trước thùng, hắn hít sâu, tập trung, cố gắng tái hiện lại hình ảnh trong đầu. Hắn tưởng tượng chiếc xe thể thao đỏ lao nhanh về phía mình.
Cảm giác sợ hãi ấy dần trỗi dậy, khi cận kề cái chết, sự tuyệt vọng và bất lực tràn ngập đầu hắn. Giữa ký ức hỗn loạn, hình ảnh Ẩn Nguyệt Tùy Phong vung đao theo gió chợt hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn.
Chính là thế!
Hắn bừng tỉnh, vung dao mạnh mẽ, ánh thép lóe lên thành một đường sáng trong không trung, chém xuyên thùng giấy.
Chiếc thùng vẫn đứng yên, trông như chưa có gì xảy ra. Nhưng chỉ một giây sau, một tiếng “bịch” vang lên, thùng giấy tách làm đôi rơi xuống sàn.
Tiêu Kiệt nhặt hai nửa thùng lên, nhìn vết chém nhẵn mịn không chút sờn rách cứ như được cắt bằng máy vậy.
Hắn lại nhìn con dao bếp trong tay, tim đập thình thịch.
Là mình làm đấy ư?
Đúng vậy, đây chính là sức mạnh. Dù còn nhỏ bé, nhưng nếu có thời gian rèn luyện… Thứ bị chẻ đôi dưới lưỡi dao này trong tương lai sẽ không chỉ là thùng giấy... mà là cái đầu của Lưu Cường.
Sau khi thử nghiệm thêm vài lần nữa, phá hỏng ba thùng giấy, hai thùng xốp và một can nước khoáng, cuối cùng Tiêu Kiệt cũng dừng lại.
“Phù, tung chiêu mệt thật đấy...” Hắn vừa xoa cánh tay vừa lẩm bẩm.
Thì ra để thi triển kỹ năng không dễ như hắn tưởng.
Mỗi lần chém xuống đều cần dồn toàn bộ tinh thần, thể lực và ý chí vào một nhát đó, cực kỳ hao sức.
Đặc biệt là với một người chưa từng rèn luyện cơ thể như hắn.
Phải tìm thời gian tập luyện mới được.
Hắn tiện tay đặt dao bếp lại vào bếp, thầm nghĩ: Phải mua một cây đao mới được, không thể cứ dùng dao để thử chiêu.
Tương lai hắn còn phải học thêm nhiều kỹ năng nữa, cũng cần chuẩn bị sẵn vũ khí tương ứng.
Sẵn đang học đao, cứ mua trước một cây đao.
Xét đến túi tiền có hạn, Tiêu Kiệt cũng không định mua đao kiếm gì xịn cho lắm, dù sao cũng chỉ để thử kỹ năng trong game thôi, dùng được là tốt rồi.
Hắn lên mạng tìm kiếm một lúc rồi đặt mua một cây đao Tú Xuân hàng thủ công mỹ nghệ.
Chỉ có 268 tệ mà cửa hàng còn tặng thêm bộ bảo dưỡng, nhìn con dao trong ảnh sản phẩm đẹp đến phát sáng, hắn nghĩ thôi cũng thấy có chút phấn khích.
Sau khi đặt hàng xong, thấy trời vẫn chưa tối, Tiêu Kiệt quyết định quay lại game khám phá thêm tí nữa.
Hôm nay hắn không định tiếp tục chặt củi nữa. Cả ngày chặt đi chặt lại mấy tiếng liền, vừa mệt đầu vừa mệt sức, nếu không phải từng làm game thủ chuyên nghiệp, chắc hắn đã gục từ lâu rồi.
Nhưng đến hắn mà giờ cũng thấy phát ngán vì đốn cây suốt cả ngày. Làm gì có game nào mà nguyên ngày chỉ bắt game thủ đứng chặt cây không làm gì khác cơ chứ.
Hắn định nộp hết số củi còn lại trong túi rồi đi quanh thôn xem có việc gì khác để làm không.
À phải rồi, mua một thanh đao mang theo cũng hợp lý. Bây giờ có lẽ hắn cũng đã đủ tiền mua vũ khí. Dù trong thôn không có gì nguy hiểm, nhưng không có vũ khí khiến hắn cảm thấy rất thiếu an toàn.
Vào game, Tiêu Kiệt tìm đến Vương Đại Ngưu để nộp chỗ củi khô còn lại.
Vương Đại Ngưu (tiều phu): "Cậu nhóc à, hôm nay cậu chặt được khá nhiều củi đấy. Củi ở đây chắc cũng đủ dùng một thời gian . Nếu cậu còn muốn làm tiếp thì vài hôm nữa hãy quay lại nhé."
Tiêu Kiệt: "Không sao đâu, cháu đi tìm việc khác làm cũng được. Chú Vương cũng giữ gìn sức khỏe nha."
Vừa nói, hắn vừa trả lại đao chặt củi, nhận tiền công rồi rời đi.
Lần này nhận được thêm 80 văn, buổi sáng coi như làm không công, còn buổi chiều thì kiếm được hẳn 270 văn. Trừ tiền ăn với phí sửa đồ, phần lãi của hắn khoảng 200 văn.
1 văn tương đương 10 tệ, vậy là hôm nay hắn kiếm được 2.000 tệ, với tốc độ này thì một tháng kiếm 50.000 hay 60.000 tệ chỉ là chuyện nhỏ, đúng là công việc lương cao.
Tiếc là hiệu quả của trạng thái ‘Khai Ngộ’ chỉ kéo dài bảy ngày, sau này muốn tăng cấp kỹ năng sinh hoạt một cách nhẹ nhàng thế này chắc không còn dễ nữa.
Nhìn đống tiền trong túi, tổng cộng có 296 văn, hắn có cảm giác bản thân chưa bao giờ giàu như thế.
Việc đầu tiên hắn làm là mua mười cái bánh bao. Thứ này là đồ tiêu hao hằng ngày, cứ có hoạt động trong game là mức độ no sẽ giảm dần, dù không làm gì thì nó cũng sẽ tụt từ từ. Vậy nên sau này trong túi chắc chắn lúc nào cũng phải thủ sẵn đồ ăn.
Tiếp theo, hắn đến tiệm rèn để mua đao.
Điều khiến hắn bất ngờ là Vương Khải không có ở đó, thay vào đó là ông thợ rèn râu ria xồm xoàm hắn gặp hôm trước.