Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Giận à? Sao phải giận? So với lợi ích mà cậu mang đến, cái giá này đáng lắm à nha. Huống hồ tôi còn sống, người chết là Hàn Lạc, xui thì chịu thôi. Mà nè, tôi nên cảm ơn Lưu Cường cậu lần nữa mới đúng. Nhờ cậu hại chết Hàn Lạc mà tôi không cần công đau đầu suy tính.
Cái game này thần kỳ đến thế mà, lợi ích mang lại không thể tả bằng lời. Chỉ riêng cái mã kích hoạt này cũng đủ để xem là gia tài. Nếu Hàn Lạc còn sống thì tôi còn phải đấu đá để giữ hai mã kích hoạt quý giá này đấy.
Bây giờ tôi có thể một mình nắm trọn cơ hội rồi. Phải nói là nhờ cậu tính kế Hàn Lạc, tôi mới đỡ được bao công sức.”
Giọng Tiêu Kiệt vẫn bình thản lạ thường, khiến Lưu Cường ngớ ra không nói được gì.
Phản ứng này trái ngược hoàn toàn với dự đoán của y, quá lạnh lùng, mà càng lạnh lùng thì lại càng nguy hiểm.
“Ha ha ha, thôi đi sếp Tiêu. Anh với Hàn Lạc thân thiết thế kia, giờ chắc giận điên người rồi chứ gì? Có phải rất muốn giết tôi không? Không sao, chúng ta biết tỏng nhau rồi thì anh cứ nói ra đi, tôi nghe cả.”
“Ha ha, chỉ có loại đầu óc hạn chế như cậu mới nghĩ vậy. So với sức mạnh thực sự, một thằng đàn em có đáng là gì đâu? Thế giới này toàn là giả dối, chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới là thứ duy nhất có ý nghĩa. Power, cậu hiểu không? Là power đấy!
Có được hai mã kích hoạt này, tôi sẽ có cơ hội chạm đến sức mạnh tuyệt đối. Với trình chơi game của tôi, thành thần, thành tiên, thành vương, thành thánh cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đó mới là thứ thật sự đáng theo đuổi. So với power, mấy trò thù hằn tranh chấp phàm tục này còn chẳng đáng làm trò cười.
Mà cũng nhờ cậu nhắc nhở, tôi sẽ giết cậu. Khi tôi mạnh đủ rồi, tôi sẽ nghiền nát cậu như bóp chết một con kiến, không phải vì cậu giết Hàn Lạc, mà vì cái sự thù địch của cậu khiến tôi thấy bị mạo phạm.
Cậu hiểu cảm giác đó không? Giống như có một con chuột cắn đôi giày của cậu, nó làm vậy là tưởng có thể giết cậu, có đáng thương đến mức buồn cười không chứ? Thứ như cậu mà cũng muốn hại tôi? Cậu xứng sao?
Cho nên, cứ đạp chết cho xong còn đỡ chướng mắt!”
Lưu Cường bỗng nghẹn lời. Cái thằng “sếp” Tiêu nghiêm túc xưa kia, sao giờ lại như bị tẩu hỏa nhập ma vậy?
Sức mạnh? Power? Hít mẹ gì mạnh thế!? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…
Nhưng câu cuối lại khiến y nổi điên, suốt đời Lưu Cường ghét nhất là bị coi thường.
“Bóp chết một con kiến? Ha! Mày có biết không, nếu tao muốn giết mày ngay bây giờ thì đúng là dễ như dẫm chết một con kiến thật đấy!”
"Vậy thì mày đến tìm tao đi, mày biết tao ở đâu mà. Đến đây thử xem ai bị đạp. Tuy tao mới chơi có một ngày, chưa mở khóa được bao nhiêu tính năng, nhưng chỉ với những gì tao đã nắm được hiện tại, xử lý mày không thành vấn đề.
Mày tưởng mày giỏi lắm à? Tỉnh dùm cái, trình như mày chơi lâu tới mấy cũng chỉ là phế vật mà thôi. Trình độ của tao không phải thứ mà mày có thể tưởng tượng nổi.
Sao, nghe mày thở gấp thế? Không phục à? Vậy thì đến thử xem sao, dám không? Hay là mày đúng như tao nghĩ, mày vốn là một thằng hèn?"
"Tút… tút… tút…"
Điện thoại bị dập máy.
——————
Lưu Cường nắm chặt điện thoại, mặt mày vặn vẹo vì tức giận.
Y tưởng thằng kia chắc chắn đã chết rồi, ai ngờ không những còn sống mà còn ngông nghênh đến mức đó.
Y siết tay, suýt chút nữa dùng nội lực bóp nát chiếc điện thoại trong tay để trút giận, nhưng nhìn lại chiếc quýt 18 đời mới nhất, y cố kiềm chế.
Rồi lại giơ tay đập nát cái bàn trước mặt.
"Chó chó chó mẹ mày!!!"
Lưu Cường gào lên đầy phẫn nộ.
Rõ ràng y mới là kẻ bày mưu tính kế thành công, tại sao giờ lại như thể bị người ta cười vào mặt?
"Mới bị gì mà tức vậy anh Cường?" Một tên đàn em vội vàng hỏi.
Lưu Cường cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng: "Không có gì, chỉ là đụng phải một thằng điên thôi. Bên kia tập hợp đủ người chưa?"
"Cơ bản là đủ rồi, chỉ có điều dạo này tin tức ở phương Bắc hơi loạn, chuyện xuất khẩu lao động cũng khiến dân tình cảnh giác, nói thật là bọn em cũng bị vạ lây."
"Không sao, cứ chi tiền thật mạnh vào. Phát phí định cư, ký hợp đồng đàng hoàng. Chỉ cần chịu theo là được."
Sau khi dặn dò công việc xong, Lưu Cường lại cầm điện thoại lên.
Chỉ cần nhớ lại những lời lẽ hống hách của Tiêu Kiệt là y sôi máu. Hay là dành thời gian xử hắn luôn? Thằng đó mới chơi có một ngày thì có thể mạnh đến đâu?
Nhưng bản tính thận trọng khiến y do dự.
"A Hổ, giết một người giúp tao."
A Hổ bị gọi tên thì hoảng hốt xua tay lia lịa: "Anh Cường, mình không nhắc chuyện đó được đâu, đang trong nước đấy, giết người là phạm pháp. Anh quên vụ của hội Đao Phong rồi à?"
Lưu Cường lập tức bình tĩnh lại.
Chuyện này đúng là không thể liều lĩnh được, mình dù gì cũng là lãnh đạo cấp cao trong hội, đâu cần phải chấp với một thằng ma mới. Game này khó sống như vậy, nó một mình thì sớm muộn gì cũng chết thôi.
Sau vài giây suy nghĩ, y bỗng cười nhếch mép đầy nham hiểm.
Đã không thể động tay ở ngoài đời, vậy thì xử trong game.
"Đăng một lệnh truy sát lên Sát Thủ Đồng Minh cho tao, treo giá một trăm lượng!"
A Hổ sững người, một trăm lượng! Tức là cả triệu tệ đấy.
"Đại ca, giết ai?"
"Vô Cực Khách, Thiên Đạo Phong Lưu, còn cả... Ẩn Nguyệt Tùy Phong." Lưu Cường một hơi đọc ra ba cái tên, đều là những nickname mà Tiêu Kiệt từng dùng. Y không chắc Tiêu Kiệt có xài tên mới không, nhưng nếu không giết được thì cũng không cần trả đủ tiền, không sợ lãng phí.