Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tút... tút... tút…

Nghe tiếng tút dài bên kia điện thoại, Tiêu Kiệt khẽ cười khẩy, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán.

Nóng máu rồi à? Lưu Cường ơi Lưu Cường, mày vẫn giữ cái kiểu cũ rích ấy nhỉ.

Tiêu Kiệt hiểu quá rõ con người Lưu Cường. Với loại người này, giả vờ hồ đồ hay tỏ ra ngây ngô đều vô ích. Dù gì thì Lưu Cường cũng thuộc dạng đầu óc nhanh nhạy, mà Hàn Lạc đã chết rồi, mối thù giữa hai người cũng coi như đã định. Dù hắn có giả bộ không có chuyện gì xảy ra hay làm ra vẻ không để tâm thì Lưu Cường cũng chẳng bao giờ tin thật.

Mềm mỏng cầu hòa thì lại càng là hạ sách. Một kẻ không có giới hạn như Lưu Cường, không đời nào vì vài lời nhún nhường mà bỏ qua, ngược lại còn được nước làm tới.

Chỉ có tỏ ra mạnh mẽ mới khiến y e dè, không dám manh động.

Tất nhiên, Tiêu Kiệt cũng không tự tin đến mức chắc ăn hoàn toàn. Lưu Cường biến mất bao lâu nay, ai biết được bây giờ y đã mạnh đến mức nào? Lỡ đâu mạnh đến mức không cần quan tâm đến quy tắc vật lý hay pháp luật, chỉ cần phất tay là tiễn hắn về chầu trời thì sao? Lúc đó, dù hắn có tính toán cỡ nào cũng vô dụng.

Tuy ngoài miệng nói năng hống hách, nhưng trong lòng hắn lại chẳng bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Lưu Cường đã chơi game ‘Cựu Thổ’ lâu như thế, chắc chắn thực lực rất ghê gớm, lại còn biết rõ nơi ở của hắn. Nếu tên đó muốn ra tay thật thì hắn cũng chẳng có đường thoát.

Dĩ nhiên, hắn cũng có thể chọn cách dọn nhà trốn đi. Nhưng thời nay là thời đại thông tin, chỉ cần có tiền, có người, có kỹ thuật thì việc tìm một người quá dễ. Trốn đi không những không an toàn hơn, mà còn rất dễ để lộ điểm yếu.

Mà để lộ điểm yếu trước bọn thích cắn càn chính là hành động ngu xuẩn nhất.

Thế nên hắn dứt khoát không trốn nữa, quay lại mỉa mai tên đó một trận, cho y không đoán được thật giả.

Hắn đã tính kỹ rồi, Lưu Cường không dám ra tay. Tên này tuy có mưu mẹo nhưng cực kỳ coi trọng lợi ích cá nhân, chuyện nào khiến bản thân chịu thiệt hại y sẽ nhất quyết không làm. Hại người nhưng có lợi thì được, nhưng nếu hại người mà bản thân cũng chịu thiệt thì miễn đi.

Vì vậy nên y mới dùng hai mã kích hoạt quý giá để giăng bẫy chứ không dám tự mình ra mặt.

Tuy vậy, hắn vẫn phải đề phòng tình huống ngoài ý muốn. Nếu lỡ y bị kích động quá mất lý trí thật thì phải chuẩn bị bước hai.

Tiêu Kiệt ngồi trước máy tính bắt đầu trích xuất đoạn ghi âm, nhanh chóng cắt ghép.

Dựa vào game để tăng sức mạnh thì quá lâu, chưa biết đến bao giờ mới trả được thù. Nếu Lưu Cường thật sự muốn giết hắn thì dù có chết, hắn cũng không thể để đối phương thoát.

Nếu có thể mượn tay gã áo đen để xử lý y trước thì càng tốt.

Chẳng bao lâu sau, đoạn ghi âm đã được chỉnh xong.

Tiêu Kiệt gọi ngay cho số của gã áo đen.

“Alo.”

“Có chuyện gì vậy, cậu Tiêu?”

“Lưu Cường vừa gọi cho tôi, y đe dọa giết tôi, còn nói giết tôi dễ như bóp chết một con kiến. Chuyện này các anh định để yên à?”

Vừa nói, Tiêu Kiệt vừa gửi đoạn ghi âm đã chỉnh sửa.

“Èm... cậu Tiêu, kỹ thuật chỉnh âm của cậu còn cần rèn thêm nha.”

“... Ờ thì đúng là tôi có cắt ghép thật, nhưng nếu y không nói thế thì tôi lấy đâu ra để cắt? Dù gì thì y cũng có ý định giết tôi.”

“Xin lỗi, bằng chứng này e là chưa đủ thuyết phục. Với lại bây giờ bản ghi âm cũng không còn được coi là bằng chứng hợp pháp nữa. Nhưng cậu cứ yên tâm, bất kỳ ai dám vi phạm Luật Quản lý người chơi đều sẽ bị chúng tôi xử lý nghiêm minh. Nếu Lưu Cường thật sự ra tay, y không thoát được đâu.”

“Nếu y thuê người thì sao? Tên đó chắc chắn có tiền.”

“Nếu y thuê người, chúng tôi sẽ điều tra và tìm ra y từ lời khai. Cậu cứ yên tâm, trong việc duy trì trật tự pháp luật, nhất là quản lý người chơi, chúng tôi tuyệt đối không nhân nhượng.”

Tiêu Kiệt thầm nghĩ: Thế chẳng phải tôi chết chắc à? Dù biết muốn trả thù thì không thể sợ chết, nhưng mà sống được vẫn tốt hơn chứ.

“Không thể cử ai đến bảo vệ tôi được à?”

“Ha ha, cậu Tiêu đừng đùa nữa. Chuyện đó sao mà làm được. Người chơi gây sự với nhau nhiều lắm, nhân lực chúng tôi có hạn, không thể bảo vệ từng người một. Chúng tôi là cơ quan thực thi pháp luật, đâu phải công ty bảo an. Việc của chúng tôi là đảm bảo không bỏ sót kẻ xấu nào.”

Tiêu Kiệt cũng chẳng bất ngờ trước câu trả lời này. Một người bình thường như hắn thì làm gì có tư cách để được bảo vệ? Chỉ cần có lời hứa “không bỏ sót kẻ xấu” là đủ rồi.

Cúp máy, hắn thở dài.

Tình hình đến nước này, hắn chỉ còn biết trông chờ vào sức mạnh của nhà nước. Hắn tin rằng Lưu Cường sẽ không dám ra tay, mà nếu có ra tay, hắn cũng khó thoát.

Nhưng kiểu phó thác số phận cho người khác này khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Bây giờ hắn vẫn quá yếu, yếu đến mức chỉ biết dựa vào người khác để sống. Nếu hắn đủ mạnh thì đã chẳng phải lo nghĩ nhiều như vậy.

Ai dám chọc tới hắn, một đao chém hết cả nhà là xong.

Câu nói trước đó với Lưu Cường về chuyện theo đuổi sức mạnh thực ra không hoàn toàn là diễn, ít nhiều cũng là lời thật lòng.

Có một khoảnh khắc, hắn suýt nữa đã muốn rút hết tiền ra để mua vàng, rồi học theo nhằng nhãi ‘Ta Muốn Thành Tiên’ hồi sáng, sắm đồ, xách dao ra ngoài thôn chém quái luyện cấp.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được. Mặt không biểu cảm, hắn bưng tô mì lên ăn tiếp. Một miếng vừa vào miệng, gương mặt hắn đã tràn đầy bất lực, tô mì này… đã trương hết lên rồi.