Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Với lại, sao ông biết nó không phải kiểu cao thủ ẩn thân? Biết đâu ra ngoài rồi lại thần chắn giết thần, phật ngăn giết phật, từ một thân đồ trắng mà trở thành full set thần khí thì sao.

Với mấy chuyện nguy hiểm ấy, nếu ông chưa từng tự thân trải qua thì vĩnh viễn không thể hiểu được đâu. Nên khuyên cũng chẳng để làm gì, đã muốn mạo hiểm thì sớm muộn gì cũng sẽ có lúc bước ra ngoài thôi. Ít ra thì với bộ đồ tôi rèn, khả năng sống sót của cậu ta cũng tăng lên kha khá rồi. Tôi coi như là thay người anh quá cố chăm lo cho cậu ta rồi.”

Tiêu Kiệt cạn lời, trong lòng thầm nghĩ, cái thái độ này y chóc phong cách “chúng sinh bình đẳng, tôn trọng lựa chọn cá nhân” thật đấy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Người ta ít nhất còn có một set đồ gần như xịn nhất, còn đến lúc mình ra khỏi thôn đi mạo hiểm, chưa chắc đã có điều kiện tốt thế đâu.

Thôi, đừng dây dưa nữa, đi chặt củi thôi.

Mình đã quyết định đi con đường "nhẫn nhục phát tài", thì cứ bám cho tới cùng vậy.

Bước ra khỏi lò rèn, Tiêu Kiệt cũng không vội lên núi chặt cây mà bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc mình sai ở đâu, sao lại không kiếm được tiền?

Chặt củi rõ ràng là một công việc bình thường, theo lý thì game đâu thể thiết kế để khiến người chơi thua lỗ mãi được. Vậy nhất định là mình làm sai cái gì đó.

Suy nghĩ một lúc, hắn bỗng bật cười. Khổ tâm sầu não làm gì, lên mạng hỏi thẳng chẳng phải nhanh hơn à?

Game này mô phỏng thực tế cao như vậy, thì mấy chuyện như chặt củi chắc chắn cũng có quy luật ngoài đời để tham khảo.

Thoát game, hắn lập tức đăng nhập vào một diễn đàn kiến thức mà mình hay lui tới, [Biển Học Vô Bờ], rồi đăng một bài hỏi thăm rất đời thường.

[Tư vấn: Có ai biết mẹo chặt củi nào không? Tôi chẻ củi sao toàn làm mẻ dao! Ai trả lời hữu ích sẽ có thưởng hậu hĩnh.]

Tiện tay treo luôn phần thưởng năm mươi tệ.

Giờ thì chỉ việc ngồi chờ câu trả lời từ dân mạng thôi.

Trong lúc chờ phản hồi, vừa hay cũng là giờ ăn trưa.

Nhân vật trong game được ăn no, mình ở ngoài cũng không thể nhịn đói.

Mở tủ lạnh ra, trong đó ngoài mấy quả trứng thì chẳng còn gì cả. Nhìn cái tủ lạnh trống trơn, Tiêu Kiệt lại thấy nhoi nhói trong lòng, hôm nay lẽ ra đến lượt Hàn Lạc đi mua đồ ăn.

Thôi, nấu gói mì vậy.

Hắn nhanh nhẹn đun nước bằng bếp điện, bỏ mì vào, đập trứng, thao tác liền mạch không ngừng nghỉ, tiện tay thả thêm hai viên cá viên để có vị.

Chẳng mấy chốc, một tô mì to nghi ngút khói đã sẵn sàng. Hắn chuẩn bị cầm đũa lên thì tiếng chuông điện thoại lại vang không đúng lúc .

Tiêu Kiệt liếc nhìn màn hình, là một số lạ, trong lòng hơi tức, lờ mờ đoán được là ai gọi đến.

Do dự một chút, hắn vẫn nhấc máy.

Tiêu Kiệt hạ giọng: “Alo?”

“Ê, anh Tiêu còn nhớ tôi không? Tôi là Lưu Cường nè. Dạo này anh ổn chứ? Hôm qua tôi đưa Hàn Lạc mang về cho anh mấy thẻ game, anh chơi thử chưa?”

Quả nhiên là thằng khốn đó!

Tiêu Kiệt không hề bất ngờ, nếu Lưu Cường đã bày ra cái bẫy này, thì chắc chắn sẽ tìm cách xác nhận kết quả.

Mà cách đơn giản nhất để xác nhận, đương nhiên là… gọi điện.

Tiêu Kiệt móc từ túi ra hai tấm thẻ màu đen. Theo lời gã áo đen, đây hẳn là vật dẫn để kích hoạt game. Chỉ người nắm giữ thẻ mới có thể sử dụng được.

Mà theo như gã ta nói, mã kích hoạt game này giá trị vô cùng lớn. Nếu Tiêu Kiệt và Hàn Lạc đều chết, Lưu Cường nhất định sẽ tìm cách thu hồi lại.

Vì thế, Tiêu Kiệt đã sớm có sẵn phương án đối phó. Càng tỏ ra bình tĩnh, càng khiến đối phương bối rối. Chỉ cần không rơi vào trạng thái giận dữ hay mất kiểm soát thì Lưu Cường sẽ chẳng thể nắm được thế chủ động.

Hắn âm thầm nhấn nút ghi âm.

“Ha ha, là Lưu Cường à? Tất nhiên là tôi chơi rồi. Phải nói thật, cậu tặng tôi món quà tuyệt vời thật đấy. Game Cựu Thổ đúng như cậu nói, có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời tôi, chơi sướng chết được. Tôi phải cảm ơn cậu đó nha. Lần trước cậu hại tôi một vố, giờ tặng lại quà lớn thế này coi như huề rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Lưu Cường có vẻ bất ngờ. Y đã nghĩ đến nhiều phản ứng: mắng chửi, giả vờ bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi hoặc không thèm bắt máy… Nhưng hoàn toàn không ngờ đối phương lại bình thản như vậy.

“Ha ha, không cần khách sáo, anh thích là tốt rồi. Game này cày tiền đảm bảo giàu to. Mà này, Hàn Lạc đâu anh? Tôi gọi mãi mà chẳng ai nghe máy.”

“Lưu Cường, cậu đừng giả ngu. Hàn Lạc chết rồi. Nếu không thì tôi đã chẳng phát hiện ra sự thật đằng sau trò chơi này. Ai da, cậu đúng là thâm độc thật đấy. Vì muốn hại tôi mà đầu tư lớn vậy, tặng tận hai mã kích hoạt, còn cố ý giấu diếm chân tướng trò chơi. Mục đích là để chúng tôi chết trong đó chứ gì?

Tiếc là số tôi còn chưa tận, Hàn Lạc lại thay tôi chịu nạn. Tôi đoán chắc cậu thất vọng lắm nhỉ?”

“Gì… Tôi thật sự không hiểu anh đang nói cái gì… Gì cơ? Hàn Lạc chết rồi à? Trời ơi, đúng là nhân tài bạc mệnh. Tôi với Hàn Lạc thân lắm mà, không ngờ lại ra đi sớm vậy. Mà này, anh không thấy buồn hay tức giận hả?”

Giọng Lưu Cường đầy vẻ cường điệu, nhưng phản ứng của y khiến Tiêu Kiệt chỉ biết thở dài. Đúng là cáo già không dễ mắc bẫy.

Dù ghi âm chưa hẳn là bằng chứng chắc chắn, nhưng có còn hơn không. Ai ngờ đến cái đó mà thằng chó Lưu Cường cũng phòng bị trước rồi.