Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vừa khai trương, đám Khâu Thần sẽ đến hỗ trợ, thấy trong cửa hàng không có khách, bốn người đảm nhiệm diễn viên giả vờ như khách ngồi ở vị trí bắt mắt nhất.
Giang Phong nhìn xem toàn bộ quá trình: “…”
Bốn người này không đi học biểu diễn thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
Vị khách thứ nhất là cô gái uống hết nước rau buổi trưa kia, đến một mình, không thấy tung tích bạn trai.
“Ruột già om!” Cô gái theo lệ thường ngồi ở chỗ gần cửa sổ: “Buổi tối các anh có tặng nước ô mai không?”
“Buổi tối không có nước ô mai, tặng một bát cháo nhỏ, chọn giữa cháo trứng bắc thảo thịt băm và cháo gạo đen.” Giang Phong nói.
“Cháo gạo đen, cháo gạo đen, lại thêm một bát cơm trắng.” Cô gái vội nói.
Lưu Tử Hiên nghe được đối thoại của bọn họ nhìn sang, nhìn cô gái này rất gầy, nhưng lượng cơm khá lớn!
Cô gái cũng chú ý đến Lưu Tử Hiên, đi tới gần hỏi: “Bạn học, anh cũng là sinh viên Đại học A hả?”
Lưu Tử Hiên gật đầu.
Cô gái này hiển nhiên rất hay nói, chủ động bắt chuyện: “Cửa hàng này ăn ngon đấy, nhưng quá đắt.”
“Không đắt, không đắt!” Lưu Tử Hiên vội vàng nói đỡ thay quán cơm Kiện Khang: “Đây là cửa hàng do nhà chủ tịch câu lạc bộ bọn tôi mở, cửa hàng này là mua về, vì mở cửa hàng này nên nhà chủ tịch bọn tôi thiếu một khoản tiền lớn!”
“Nhà chủ tịch câu lạc bộ các anh? Bạn học, các anh là câu lạc bộ gì vậy?” Cô gái tò mò hỏi.
“Câu lạc bộ cờ tướng!” Ánh mắt Lưu Tử Hàn sáng lên: “Bạn học, có muốn đến câu lạc bộ bọn tôi không, bọn tôi tuyển cả khóa trên, thành viên câu lạc bộ giảm… Giảm…”
“Giảm 10%.” Giang Phong bưng cháo gạo đen ra: “Thành viên câu lạc bộ cũng được giảm 10% giá tiền.’
Câu lạc bộ cờ tướng bao gồm cả Giang Phong mới có tám thành viên, năm trước lừa được một tay mơ là Lưu Tử Hiên. Bình thường câu lạc bộ không có bất cứ hoạt động gì, tối đa chỉ thỉnh thoảng tụ tập với nhau, vài tên chơi cờ dở sáp lại đấu một trận, cho đến giờ trận đấu không có thứ hạng gì, hiển nhiên là một câu lạc bộ vô vị.
Năm nay không lừa được tay mơ mới, câu lạc bộ cờ tướng sẽ xong phim.
“Đàn anh, em là Lưu Thiến khoa tiếng Trung, kết bạn wechat chứ? Hai ngày nữa câu lạc bộ tuyển thành viên mới em sẽ đến điền đơn!” Lưu Thiến hưng phấn nói.
“Biết chơi cờ tướng không?” Giang Phong không thể tìm thành viên không biết chơi cờ đến.
“Biết, biết chứ, ở nhà em thường xuyên đánh cờ tướng với bố em!” Lưu Thiến nói.
“Bạn học, hoan nghênh gia nhập câu lạc bộ cờ tướng, anh là chủ tịch Giang Phong.” Giang Phong nhiệt tình nói.
“Anh là phó chủ tịch Khâu Thần.” Khâu Thần thấy lại lừa được thành viên mới, vội vàng tới chào hỏi.
“Anh là Lưu Tử Hiên.”
“Triệu Dương.”
“Triệu Vũ.”
“Triệu Vũ, mau đưa đơn xin gia nhập câu lạc bộ cho đàn em Lưu Thiến điền!” Khâu Thần thúc giục.
“Đúng đúng đúng.” Triệu Vũ vội vàng lấy đơn xin gia nhập câu lạc bộ từ trong ba lô, cả bút cũng chuẩn bị sẵn.
Lưu Thiến: “…”
Rốt cuộc là thành viên một câu lạc bộ như nào mới có thể mang theo đơn xin gia nhập câu lạc bộ bên mình.
Dưới “Giám sát” của Khâu Thần, Lưu Thiến điền xong đơn xin gia nhập câu lạc bộ, rồi mới nhìn cháo gạo đen.
Bình thường cô không ăn cháo, nhưng vì thích ngọt nên mới chọn cháo gạo đen, cũng không biết gì về các loại cháo, nhưng cảm thấy nhìn bát cháo này rất ngon, cũng rất đẹp mắt, các hạt gạo đặc dính, ngửi cũng rất thơm ngọt.
Vừa vào miệng, trơn mượt, nhiệt độ vừa vặn, gạo đen đặc dính nhưng không mất co giãn, yến mạch ăn rất dẻo, độ ngọt vừa đủ không ngán.
“Chủ tịch!” Lưu Thiến ăn xong một bát nhỏ: “Cháo gạo đen bán riêng như nào?”
“Mười tệ một bát, tặng đồ chua.” Giang Phong nói.
“Thêm một bát, không, hai bát!”
“Có ăn cơm nữa không?” Giang Phong hỏi.
“Có!”
Bàn bốn người gần cửa đồng loạt nhìn Lưu Thiến.
Lưu Tử Hiên cơ trí tiến lên dọn bát, tiện thể vào bếp ăn trộm hai bát cháo.
Khoảng năm rưỡi, bắt đầu có khách lục tục vào cửa. Cường độ ưu đãi tặng cháo nhìn có vẻ lớn hơn tặng nước ô mai, khách mời bị nó hấp dẫn không phải số ít. Như Lưu Thiến buổi trưa ăn xong buổi tối lại đến là số ít, dù sao giá còn đó, nếu mỗi ngày đến ăn, tiền cơm một tháng ít nhất tăng lên gấp ba.
Khách trong cửa hàng nhiều lên, mấy người Khâu Thần không đảm nhiệm diễn viên nữa, bắt đầu hỗ trợ, qua lại giữa phòng bếp và sảnh chính, rất bận rộn.
Việc làm ăn buổi tối tốt hơn buổi trưa, bàn tầng một ngồi kín rồi bắt đầu sắp xếp cho khách lên bàn tròn lớn tầng hai, mãi cho đến chín giờ tối mới đóng cửa.
“Mọi người vất vả rồi, nào nào, ăn nhiều chút.” Giang Kiến Khang gọi: “Thật sự cảm ơn các cháu, ngày đầu tiên cửa hàng nhà chú mở cửa, không chuẩn bị tốt gì cả, cũng chưa tuyển người, phải làm phiền đến các cháu.”
“Không phiền, không phiền đâu ạ, nếu chú cần, bọn cháu đến mỗi ngày!” Khâu Thần ngậm sườn ăn vui chết đi được.
Cho đến giờ Giang Kiến Khang đều không hề bạc đãi người mình, đồ ăn cho khách có thể sẽ xuất hiện nhiều vấn đề như mặn nhạt không đều, độ lửa không đúng, nhưng đồ ăn nấu cho mình thì cho rằng đều là phát huy tốt nhất.
Buổi trưa bị các giáo sư chia mất một chân giò, buổi tối Giang Kiến Khang càng dụng tâm với giò hơn, không biết dùng lửa nhỏ hầm bao lâu, mỗi bộ phận chân giò đều thấm nước thịt, mềm mụp đến cực điểm.
Mấy người ăn vào chỉ ước gì từ nay ở lại trong cửa hàng.
Đúng thế, ở lại trong cửa hàng.
Đầu óc Lưu Tử Hiên hoạt động nhanh nhất, hỏi: “Phong ca, các anh tuyển được nhân viên làm thêm chưa?”
“Chưa đâu.” Thông báo tuyển dụng mới dán được nửa ngày, sao có thể tuyển được nhân viên làm thêm chứ.
“Anh thấy bốn người bọn em như nào? Siêng năng làm việc vặt, bọn em có thể làm người giao hàng nữa, không lấy tiền, chỉ cần bao hai bữa cơm! Em vừa tan học là chạy đến, sẽ không bỏ lỡ giờ cơm!” Đã thưởng thức tay nghề chân chính của Giang Kiến Khang, Lưu Tử Hiên cảm thấy lại để hắn quay về nhà ăn để ăn cơm thật sự là tra tấn.
Ba người còn lại nhao nhao gật đầu.
“Cũng được, bao ba bữa, chỉ cần các cậu chịu đến vào buổi sáng.” Giang Phong đồng ý: “Tôi lại tìm một người ổn định lâu dài, các cậu đều nhiều tiết học.”
Khoa Vật lý nổi danh nhiều tiết học.
“Đúng rồi, Hạo xem thời khóa biểu chưa? Ngày mai là lớp của ai?” Giang Phong hỏi.
“Tôi xem rồi, là của giáo sư Lý đến ăn cơm trưa nay, tín hiệu với hệ thống, sáng mai có tận ba tiết học.” Vương Hạo nhìn điện thoại: “Xong rồi xong rồi, điện từ học này là do Viện trưởng Trương giảng, năm ngoái tôi cúp tiết của ông ấy, xong rồi, năm nay tôi càng xong đời.”
Vương Hạo vội ăn một miếng giò để an ủi trái tim bị thương của mình.
Cơm nước xong, năm người Vương Hạo quay về ký túc xá trước, Giang Phong ở lại thu dọn bếp giúp đồng chí Giang Kiến Khang, đồng chí Vương Tú Liên tính toán doanh thu.
“Ôi trời ơi, theo doanh số này, năm nay là chúng ta có thể trả xong nợ cho anh hai rồi.” Vương Tú Liên xuất thân kế toán, máy tính bấm tách tách vang dội.
“Bao nhiêu tiền?” Giang Kiến Khang tò mò hỏi.
“Trừ tất cả chi phí được mười một ngàn.” Vương Tú Liên cảm thán: “Thành phố lớn khác biệt hắn, ở chỗ nhỏ ban đầu của chúng ta, phải vài ngày mới được con số này!”
Giang Phong chưa bao giờ biết quán ăn kiếm được nhiều tiền như thế: “…”
Ông cụ Giang Vệ Quốc thật sự không nói sai, học vật lý không bằng học đầu bếp.