Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sáng sớm hôm sau, mấy người tụ tập ở quán cơm Kiện Khang, ngồi quanh bàn sáu người chờ bữa sáng.
Bữa sáng là mì Dương Xuân, không có thêm nguyên liệu phụ khác, chỉ rắc tí hành lá, mì sợi là tự tay Giang Kiến Khang cán, nước suông là canh loãng bảo bối của ông.
Không cần nguyên liệu phụ khác, một bát mì là đủ.
Mì dai, mì ngon. Mấy người gió cuốn mây tan ăn hết một bát to mì.
“Phong ca, thật sự làm khổ cậu, hai năm trước cùng ăn cơm lợn với tôi ở Đại học A.” Cả bữa sáng cũng ngon như thế, Vương Hạo tràn đầy cảm xúc cảm thán.
“Đúng thế, đáng ra cửa hàng nhà Phong ca nên chuyển qua đây sớm hơn.” Khâu Thần đồng ý, nhìn Lưu Tử Hiên, đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Tử Hiên, cậu không có lớp buổi sáng mà? Dậy sớm vậy làm gì.”
“Em tới cửa hàng hỗ trợ, dậy sớm thân thể khỏe mạnh.” Lưu Tử Hiên tỉnh rụi, giống như người trước đó không dậy nổi, không đi tham gia liên hoan câu lạc bộ không phải hắn.
Còn một thời gian nữa mới đến giờ lên lớp, Giang Phong và Vương Hạo chậm rãi đến lớp.
Dưới lầu tòa giảng đường, vừa vặn đụng phải giáo sư Lý.
“Chào thầy.” Giang Phong và Vương Hạo đồng thanh chào.
“Chào các em.” Giáo sư Lý gật đầu với bọn họ, gọi Giang Phong lại: “Giang Phong, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Vương Hạo thức thời đến lớp trước.
“Thưa thầy, có chuyện gì sao?” Giang Phong hỏi.
“Tôi chỉ hỏi một chút, có phải bố cậu biết làm canh tổ yến lá liễu không, hôm qua tôi thấy trên danh sách món ăn có nhưng thực đơn không có.” Giáo sư Lý hỏi.
Không ngờ giáo sư Lý còn nhìn danh sách món ăn, Giang Phong sững sờ, đáp: “Xin lỗi giáo sư Lý, bố em không làm được món ăn này ạ, chỉ ông nội em có thể làm được. Bây giờ ông nội em đang ở nông thôn, nếu thầy muốn ăn, em có thể gọi điện thoại hỏi ông.”
“Như vậy à.” Giáo sư Lý không hề tỏ ra mất mát, hỏi tới: “Không biết ông nội cậu là…”
“Ông nội em là Giang Vệ Quốc.” Năm đó khi ông nội làm đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, vẫn khá nổi tiếng, nhưng giáo sư Lý là người Bắc Kinh, cách xa như vậy, chắc chưa từng nghe nói đến tên ông cụ.
Nhìn vẻ mặt giáo sư Lý hiển nhiên chưa từng nghe nói đến tên Giang Vệ Quốc: “Vậy làm phiền cậu rồi, cùng vào lớp đi.”
Đi một đoạn, giáo sư Lý đột nhiên nhớ ra điều gì: “Giang Vệ Quốc… Vệ Quốc… Giang Phong, cậu, cậu có biết Giang Thừa Đức không?”
“Giang Thừa Đức? Đó là cụ em.” Giang Phong không ngờ giáo sư Lý lại biết Giang Thừa Đức, theo lời ông cụ, cụ nội hắn đã qua đời vào lúc kháng chiến.
“Giang Phong, tôi nhờ cậu nhất định phải mời ông nội cậu lên, tiền không thành vấn đề, nguyên liệu cũng không thành vấn đề, xin nhờ.” Giáo sư Lý đột nhiên kích động.
“Chắc… Chắc không thành vấn đề, ông nội em chỉ thích ở quê chứ không phải là không nấu ăn.” Giang Phong hơi bị dọa sợ.
“Xin nhờ.” Giáo sư Lý vái sâu với Giang Phong.
Một giáo sư lại cúi đầu với mình, Giang Phong luống cuống tay chân, bồi thêm một câu: “Thưa thầy em đi vệ sinh.”
Chuồn đi như chạy trối chết.
“Ting, xuất hiện nhiệm vụ phụ có thể chọn, mời người chơi tự động lựa chọn.”
Nhiệm vụ phụ?
Giang Phong ở trong góc nhà vệ sinh, mở bảng thuộc tính.
Nhiệm vụ phụ biến thành…
Nhiệm vụ phụ: (có thể chọn)
1. ‘Tâm nguyện của mẹ’: Vương Tú Liên luôn hy vọng mình có thể có một cô con dâu dịu dàng khéo hiểu lòng người, dáng người yểu điệu, mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tìm được một người bạn gái dịu dàng khéo hiểu lòng người, dáng người lại yểu điệu. ‘Lựa chọn: Có/Không’
2. ‘Tâm nguyện của Lý Quân Minh’: Bố của Lý Quân Minh là Lý Minh Nhất sắp qua đời, Lý Minh Nhất sinh ra trong vọng tộc Bắc Kinh, ăn món canh tổ yến lá liễu của Giang Thừa Đức là đầu bếp chính Thái Phong Lâu khi còn nhỏ đã khiến ông cụ khó quên được. Mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của Lý Quân Minh, để Lý Minh Nhất được ăn canh tổ yến lá liễu trong trí nhớ. ‘Lựa chọn: Có/Không’
Sau khi ấn chuột, nhiệm vụ biến thành:
‘Tâm nguyện của Lý Quân Minh’: Bố của Lý Quân Minh là Lý Minh Nhất sắp qua đời, Lý Minh Nhất sinh ra trong vọng tộc Bắc Kinh, ăn món canh tổ yến lá liễu của Giang Thừa Đức là đầu bếp chính Thái Phong Lâu khi còn nhỏ đã khiến ông cụ khó quên được. Mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của Lý Quân Minh, để Lý Minh Nhất được ăn canh tổ yến lá liễu trong trí nhớ. Tiến độ nhiệm vụ (0/1)
Gợi ý nhiệm vụ: Độ khó của nhiệm vụ lần này cực cao, mời người chơi tự mình thăm dò.
Ban thưởng nhiệm vụ: Không biết
Giang Phong: “…”
Ta cảm ơn tự mình thăm dò của ngươi!
Hắn đương nhiên biết rõ nhiệm vụ có độ khó cao, muson làm ra canh tổ yến lá liễu của Giang Thừa Đức trong truyền thuyết, ông cụ đều không làm được.
Giang Thừa Đức là ai, theo như lời ông cụ thì đó là vương công quý tộc của toàn bộ thành Bắc Bình năm đó, cả con em Nhật Bản đều phải xếp hàng chờ ăn món ăn của cụ, các nguyên liệu nấu ăn hiếm quý mặc cho cụ chọn, cho dù cụ muốn thịt rồng trên trời, những kẻ tham ăn này đều có thể làm ra cho cụ.
Một bên là vương giả mạnh nhất, một bên là thanh đồng quật cường.
Vốn không cùng một cấp bậc.
Giáo sư không hổ là giáo sư, tâm nguyện đều khó hoàn thành như vậy, khó hơn cả nhiệm vụ ẩn!
Giang Phong đi vào lớp.
Vương Hạo đã chiếm xong chỗ, hàng thứ tư, không trước không sau, trước có thể nghe giảng sau có thể ngủ.
“Phong ca, thầy Lý tìm cậu làm gì?” Giáo sư Lý ở trên bục giảng xem giáo án, Vương Hạo tò mò hỏi.
“Thầy muốn mời ông nội tôi làm cho thầy một phần canh tổ yến lá liễu.” Giang Phong cũng không giấu giếm.
“Wow, giáo sư Lý có tiền thật.” Vương Hạo cảm thán: “Không hổ là người có bộ tứ hợp viện ở Bắc Kinh trong truyền thuyết.”
Không biết là tin bát quái hắn nghe được từ đâu.
“Canh tổ yến lá liễu ăn ngon không?” Vương Hạo quan tâm nhất vẫn là hương vị.
“Chưa từng ăn.” Giang Phong nói, nhà bọn họ làm sao có thể rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm đi nấu món quý báu như vậy.
“Phong ca, nghe nói quán cơm nhà cậu khai trương, buổi trưa bọn tôi đi ủng hộ!” Bạn học đằng sau cười nói: “Có giảm giá cho bọn tôi không?”
“Chụp hình đĩa không gửi lên nhóm bạn bè giảm 10% giá tiền.” Giang Phong vô cùng có nguyên tắc.
“Tiền Đường à, tôi nói cho cậu biết, tay nghề của bố Giang Phong thật sự là…” Vương Hạo luôn không quên sứ mệnh làm quảng cáo, quay đầu khoác lác tài nghệ nấu ăn của đồng chí Giang Kiến Khang với các bạn học phía sau.
Nói xong, Vương Hạo cầm điện thoại tìm bức ảnh chân giò tối qua chia sẻ cho mọi người, nhận được một đống tiếng thán phục.
“Một phần giò này hơn một trăm đấy!” Vương Hạo không quên nhấn mạnh giá cả.
“Hơn một trăm, mấy người cùng nhau gọi một phần nếm thử cũng được mà!” Lại là một người không thiếu tiền.
“Giò cần đặt trước.” Giang Phong quay đầu nói: “Một phần giò cần hầm trước vài tiếng, làm ngay lúc đó vốn không kịp.”
Hôm nay đồng chí Giang Kiến Khang chỉ có một chân giò, nếu bán đi ông sẽ ôm chân giò bật khóc mất.