Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cô gái thanh toán qua wechat xong, cùng rời đi với bạn trai. Giang Phong nhanh nhẹn thu dọn bàn, Khâu Thần ở bên cạnh nhìn xem trố mắt.
“Phong ca, yêu cầu của cửa hàng cậu về đĩa sạch trơn cao vậy à?” Khâu Thần chưa soạn xong tin chia sẻ lên nhóm bạn, hoàn toàn bị hành vi bưu hãn của cô gái kia dọa sợ.
“Cô ấy hiểu lầm.” Giang Phong giải thích.
“Ting, nhận được 1 điểm độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (3/100).”
“Phong ca, bọn tôi cũng đến giúp cậu.” Lưu Tử Hiên dẫn đầu chia sẻ lên nhóm bạn, cướp nhận đĩa.
Giang Phong cũng không ngăn cản: “Sau bếp chỉ có bố mẹ tôi, cậu đặt đĩa vào máy rửa bát là được, không biết thì hỏi mẹ tôi.”
Lưu Tử Hiên tỏ vẻ mình biết dùng máy rửa bát, bưng đĩa vào sau bếp.
“Ting, nhận được 1 điểm độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (4/100).”
“Ting, nhận được 1 điểm độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (5/100).”
“Ting, nhận được 1 điểm độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (6/100).”
Ba người còn lại cũng bắt đầu rối rít hỗ trợ, đều là mấy việc đơn giản như gọi món, dọn dẹp mặt bàn, mặc dù bọn họ làm không thành thạo bằng Giang Phong, nhưng không thể phạm sai lầm được.
Giang Phong cũng phát hiện nhà mình cân nhắc không chu toàn, cứ cảm thấy cửa hàng nhỏ ban đầu không cần thuê người, xem ra phải tuyển vài sinh viên làm thêm.
Ban đầu khi đến cửa hàng ăn gần trường đọc được thông báo tuyển sinh viên làm thêm, bao hai bữa, một tháng mới vài trăm tệ thì cảm thấy bọn họ hiểm ác, hiện giờ mình bắt đầu cần tuyển người mới phát hiện sinh viên làm thêm là lựa chọn tốt nhất.
Ăn tại chỗ, giá rẻ, một mũi tên trúng hai con chim.
 Lưu Tử Hiên vào phòng bếp rất lâu, khi đi ra trên tay bưng một đĩa thịt lợn xé vị cá, khóe miệng còn để lại dấu vết.
“Cậu lại ăn vụng!” Vương Hạo vừa nhìn đã nhận ra khóe miệng Lưu Tử Hiên không bình thường, nghĩ đến một bàn đồ ăn bọn họ mới ăn thì than thở: “Thế mà cậu vẫn nuốt trôi được.”
“Bác gái rót cho tôi một cốc trà lạnh.” Lưu Tử Hiên ngây ngất dư vị.
Khi vừa vào phòng bếp hắn còn ngạc nhiên sao hình thể của bố mẹ Giang Phong lại có khác biệt lớn như vậy với con trai, nhưng trà lạnh vừa vào miệng thì hắn không kịp nghĩ nhiều gì nữa, trong lòng chỉ có trà lạnh.
Bác gái Giang đúng là như thiên sứ.
Chính là trông hơi phúc hậu.
Các giáo sư là bàn khách cuối cùng rời đi.
Khi các giáo sư rời đi, giáo sư Lý còn cười híp mắt nói vài câu với Giang Phong, làm Lưu Tử Hiên ở đằng xa nhìn thấy sửng sốt.
Trong vài người chỉ có hắn từng lên lớp của giáo sư Lý, biết rõ giáo sư Lý là một ông già nghiêm túc, bình thường không cười nói tùy tiện với sinh viên, cuối kỳ đánh trượt sinh viên tuyệt đối không chùn tay, hiển nhiên là một la sát phiên bản tuổi già.
“Phong ca, giáo sư Lý vừa nói gì vậy?” Sau khi các giáo sư rời đi, Lưu Tử Hiên đến gần tò mò hỏi.
“Giáo sư hỏi tôi có phải người Bắc Kinh không, còn hỏi đời ông nội tôi có phải người Bắc Kinh không.” Giang Phong cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, giáo sư Lý hỏi chuyện này làm gì.
Đồng chí Giang Kiến Khang am hiểu ẩm thực Sơn Đông chứ không phải ẩm thực Bắc Kinh, tuy rằng đôi bên có chỗ tương đồng, nhưng cũng không đến mức để người ta cảm thấy Giang Kiến Khang là người Bắc Kinh chứ.
“Nhà các anh chuyên nhắm vào ẩm thực Sơn Đông đúng không?” Lưu Tử Hiên coi như có nghiên cứu về ẩm thực.
“Có thể vì giáo sư Lý uống nước ô mai cảm thấy rất giống với vị Bắc Kinh, nên mới lắm miệng hỏi vậy.” Giang Phong nói.
“Đúng rồi, các cậu…” Giang Phong vốn định hỏi bọn họ có muốn cùng nhau ăn cơm không, nhưng lập tức nhớ ra bọn họ đã ăn rồi, nên đổi lời: “Có muốn buổi tối chúng ta cùng nhau ăn không.”
Tần suất bốn người gật đầu sắp đạt đến 20Hz.
Bốn người Khâu Thần cầm một cốc trà lạnh ngây ngất rời đi, Vương Hạo đã uống trộm nhiều nước ô mai, trà lạnh và canh đậu xanh nhưng vẫn anh dũng giữ vững lượng cơm ăn bình thường, Giang Phong thấy theo lượng cơm ăn tiếp tục giữ vững như vậy, đối phương có thể nhanh chóng đạt đến hình thể của anh họ cả của hắn là Giang Tái Đức.
Buổi chiều, Giang Phong dán tờ tuyển dụng làm thêm lên cửa thủy tinh ngoài cửa hàng.
Tuyển: Làm thêm, chuyển phát hàng, bao hai bữa, tiền lương thỏa thuận.
Dán tờ tuyển dụng xong, Giang Phong vào trong cửa hàng tìm góc bắt đầu xem xét bảng thuộc tính.
Cắt rau dưa suốt buổi sáng, độ thuần thục kỹ năng dùng dao tăng 326, tiến độ nhiệm vụ chính biến thành (19/100), tiến độ nhiệm vụ vô cùng khả quan, nhìn ra lại giữ ưu đãi chụp đĩa không vài ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Ting, nhận được 1 điểm độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (20/100).”
Lại vô duyên vô cớ nhận được một điểm độ nổi tiếng!
Giang Phong sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Chắc là có khách và bạn ăn cơm trưa xong đề cử quán cơm Kiện Khang, giống như nguyên lý đăng lên nhóm bạn, đều có thể đạt được độ nổi tiếng.
Xem ra nhiệm vụ chính có thể hoàn thành nhanh thôi.
Đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên mệt mỏi nửa ngày, lên tầng hai nghỉ ngơi. Giang Phong nhân cơ hội bật bếp, nấu mấy nồi cháo.
Từ sau khi nhận được kỹ năng nấu cháo (trung cấp), hắn chưa hề nấu cháo, vừa lúc có cơ hội, có thể nhìn xem hương vị của nấu cháo trung cấp là thế nào.
Giang Phong nấu hai nồi cháo, một nồi cháo trứng bắc thảo thịt băm, một nồi cháo gạo đen.
Một nồi cháo ngọt, một nồi cháo mặn, nước ô mai bán hết, buổi tối sẽ tặng cháo, mỗi người một bát con, ăn hết vừa vặn lót dạ.
Dưới hoa tiêu của kỹ năng nấu cháo trung cáp, Giang Phong có thể rất thuần thục cảm nhận được khi nào cần lửa lớn, khi nào cần lửa nhỏ, khi nào khuấy, khi nào thêm nguyên liệu, thật sự như Trù Thần nhập thể. Dưới tình huống bình thường, không có kinh nghiệm nấu cháo vài chục năm là không có trực giác nhạy cảm như thế.
Hai nồi cháo nấu xong.
‘Một nồi cháo trứng bắc thảo thịt băm hương vị khá, trứng bắc thảo không đủ nhỏ, thịt băm ướp không đủ thời gian’
‘Một nồi cháo gạo đen hương vị khá, yến mạch không tươi mới’
Giang Phong nếm thử, hương vị đã có thể so sánh được với cháo do đồng chí Giang Kiến Khang nấu.
Đổi khuyến mại ở cửa thành ăn cơm tặng một bát cháo, Giang Phong chuẩn bị mở cửa buôn bán.
Lên tầng trên đánh thức đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên ngủ say, tiện thể gọi bọn họ xuống nếm thử cháo vừa nấu xong.
Giang Kiến Khang còn buồn ngủ ăn một miếng cháo.
“Ting, nhận được 9 điểm kinh nghiệm.”
Đồng chí Vương Tú Liên ngáp dở ăn một miếng cháo.
“Ting, nhận được 11 điểm kinh nghiệm.”
Giang Phong: “…”
Vừa vặn đúng lúc này Vương Hạo đến cửa hàng hỗ trợ.
“Hạo, cháo gạo đen vừa nấu xong, cậu nếm thử.” Vương Hạo thích ngọt, Giang Phong mời hắn ăn cháo ngọt.
“Ting, nhận được 31 điểm kinh nghiệm.”
Giang Phong: “…”
Hạo, ngươi thay đổi, hôm qua ngươi không phải như vậy.