Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vương Hạo tính toán đồ ăn của mọi người, có khoảng hơn bốn trăm tệ. Để tiện cho Giang Phong vào sỏ o về sau giảm giá tiền cơm cho bọn họ, Vương Hạo còn làm riêng một bản ghi chú nhỏ mỗi người chuyển bao nhiêu tiền, có thể nói là tương đối tri kỷ.
“Ting, trò chơi cập nhật xong.”
Giang Phong xoay người vào nhà vệ sinh.
Họ tên người chơi: Giang Phong
Cấp bậc: 5 (0/100) ‘Có thể lên cấp: Có/Không’
Điểm kinh nghiệm còn thừa: 4115
Kỹ năng: Giám định (trung cấp): Ngươi có thể nhận được phần lớn thông tin.
Nấu cháo (trung cấp): Ngươi chỉ có thể nắm giữ một ít tỷ lệ dùng nguyên liệu chính xác và độ lửa cơ bản.
Kỹ thuật dùng dao (cao cấp): Kỹ thuật dùng dao của ngươi đã vượt qua phần lớn đầu bếp. (độ thuần thục: 0/100.000)
Độ lửa (sơ cấp): Ngươi chỉ có thể khống chế một ít độ lửa cơ bản. (độ thuần thục: 0/1.000)
Gia vị (sơ cấp): Ngươi hcir có thể làm độc không chết người. (độ thuần thục: 0/1.000)
Nói dối (trung cấp): Ngươi đã có thể làm được nói dối không đỏ mặt. (độ thuần thục: 0/10.000)
Toán học (sơ cấp): Trình độ của ngươi chỉ tương đương với sinh viên đại học năm nhất. (độ thuần thục: 0/1.000)
Vật lý (sơ cấp): Trình độ của ngươi tương đương với học sinh cấp ba. (độ thuần thục: 0/1.000)
Tiếng Anh (trung cấp): Chỉ là trình độ một sinh viên nên có mà thôi. (độ thuần thục: 0/10.000)
Nếm đồ ăn (sơ cấp): Bò nhai mẫu đơn, phí phạm của trời. (không thể lên cấp)
Chú thích:
1. Mời tự mình thăm dò kỹ năng.
2. Điểm kinh nghiệm có thể chuyển hóa sang độ thuần thục, tỷ lệ là 1:1.
‘Còn lại lược qua lặp lại’
Giang Phong: “…”
Ta biết ta là kẻ học dốt, không cần ngươi nhắc nhở :)
Khi Giang Phong ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt hơi khó coi.
“Phong ca, cậu sao vậy?” Vương Hạo lắm miệng hỏi.
“Táo bón.”

Gần tối, Giang Phong nhận được điện thoại của đồng chí Giang Kiến Khang, cầm gia vị đã sắp xếp xong, đến cửa hàng với Vương Hạo.
Vài người của nhà chú bác đã đến, cửa hàng có mở, biển hiệu vẫn chưa treo lên, Giang Phong đi vào phòng bếp cất gia vị trước rồi dẫn Vương Hạo lên trên tầng hai.
Vương Hạo vừa bước lên tầng hai thì ngây ra đó.
Toàn người to con, cho dù nam nữ già trẻ, hình thể đều thống nhất như thế, đều vẻ mặt dữ tợn, hung hăng, cả chị em sinh đôi thoạt nhìn chỉ là học sinh cấp ba kia cũng dựa vào dáng người tròn trịa là có thể thấy được dáng vẻ ban đầu của bá chủ một phương trong tương lai.
Vương Hạo nghi ngờ mình tham gia nhầm tiệc liên hoan của các đại ca xã hội đen.
“Phong… Phong ca, đô vật là tổ truyền nhà cậu à?” Vương Hạo căng thẳng nuốt nước miếng.
“Đầu bếp là tổ truyền.” Giang Phong dẫn Vương Hạo ngồi xuống bàn gia quyến, người lớn một bàn, trẻ con một bàn, phân phối thật sự hợp lý.
Đồ ăn đã dọn lên đủ, còn bốc hơi nóng.
Vương Hạo vừa ngồi xuống, không biết là Giang Tuyển Liên hay Giang Tuyển Thanh quay đầu cười với hắn, hai chị em sinh đôi của Giang Phong này béo giống nhau như đúc, khiến Giang Phong ít khi tiếp xúc với hai người không phân rõ ai vào ai.
“Thịt viên tứ hỉ, thịt viên đầu sư tử, giò Đông Pha, cá chép chua ngọt, địa tam tiên, gà Cung Bảo, ruột già om, khoai môn ngào đường, canh đầu cá đậu hũ.” Giang Phong chỉ vào món ăn, giới thiệu từng món cho Vương Hạo, nhìn lướt qua nhắc nhở, nhắc nhở hữu nghị: “Tôi khuyên cậu đừng ăn canh đầu cá đậu hũ, bố tôi không am hiểu món này.”
‘Một chậu canh đầu cá đậu hũ nhiều dầu ít muối, độ lửa không đúng’
Chắc khi đồng chí Giang Kiến Khang nấu canh có sai sót.
Mới đầu khi Vương Hạo đi lên với Giang Phong chỉ lo hết nhìn Đông đến nhìn Tây, không chú ý đến, hiện giờ ngồi xuống, nghe hắn lần lượt giới thiệu như vậy, đã cảm thấy nước miếng trên miệng mình ngập ngụa.
Mùi thịt nhè nhẹ cứ chui vào trong mũi hắn, Giang Kiến Khang nấu ăn không chú ý đến ngoại hình, nhìn thì không thấy gì, nhưng chỉ cần vừa ngửi là biết ăn ngon.
Vương Hạo thích ngọt, đũa đầu tiên gắp khoai môn ngào đường.
Nước đường đều, khoai môn đã chiên không bột như hấp, cắn còn giòn dai. Vỏ ngoài trơn mềm xốp giòn, bên trong mềm dẻo trong veo.
Mắt Vương Hạo lập tức ươn ướt.
“Phong ca, cậu có bố như vậy thật sự quá hạnh phúc.” Vương Hạo vô cùng hâm mộ.
Giang Phong yên lặng gắp cho hắn một gắp gà Cung Bảo: “Đây là món sở trường của bố tôi.”
Vương Hạo như bò nhai mẫu đơn, khoai môn chưa xuống bụng, gà Cung Bảo đã nhét vào miệng, nói mơ hồ: “Ăn ngon, ăn ngon!”
Gà Cung Bảo Giang Kiến Khang làm không cay lại hơi ngọt, không biết Vương Hạo ăn đồng thời hai món ngọt có thể khen ra hai chữ ăn ngon kiểu gì.
Món ngon sở trường của Giang Kiến Khang là gà Cung Bảo, nhưng món làm tốt nhất trên bàn cơm lại là giò Đông Pha.
Giang Kiến Khang thích ăn giò, Giang Vệ Quốc không thích, ông cụ nói món giò Đông Pha này do mình tìm đến đầu bếp khác giỏi làm giò ở nhà hàng quốc doanh để học tập, sau này trải qua thay đổi vài năm cẩn thận lần mò ra. Món ăn tên là giò Đông Pha, nhưng đã không liên quan gì đến giò Đông Pha chân chính.
Giò được hầm ít nhất bốn tiếng, hương tương thơm ngào ngạt, dùng đũa khẽ chọc là da thịt tách ra.
Mềm mụp thơm ngọt, béo nhưng không ngán.
Món chính siêu trình độ trên bàn của Giang Kiến Khang coi như bù lại một chút tiếc nuối không được ăn món ông cụ làm của các chú bác.
Người nhà họ Giang được ông cụ nuôi thành miệng kén chọn, ăn các món này chỉ có thể nói là hài lòng, không hề ngạc nhiên.
Giang Kiến Khang phát huy siêu trình độ vẫn kém hơn món xào hằng ngày của ông cụ.
Nhưng Vương Hạo không biết, không có cơ sở mỗi Tết lại được nếm thử tay nghề của ông cụ, cũng không có tài chính giàu có như vậy, mỗi ngày ăn ở nhà hàng cấp sao. Sau khi ăn uống no đủ, Vương Hạo như vừa lướt qua tiên cảnh suýt định nhận đồng chí Giang Kiến Khang là bố nuôi ngay tại đó.
“Phong ca, cậu thật sự là anh ruột của tôi, vì sao bác trai không đến thành phố A mở cửa hàng sớm hơn chứ! Không có tiền chúng ta xoay xở cũng được mà!” Vương Hạo nhìn bàn sạch trơn, nước mắt suýt rơi.
Ăn bữa cơm như vậy, về sau bảo hắn đối diện với cơm lợn ở nhà ăn như nào.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo đau buồn, lôi điện thoại bắt đầu điên cuồng bấm chữ.
“Cậu làm gì đấy?” Giang Phong nhìn thấy Vương Hạo soạn một chuỗi tin dài, hỏi.
“Làm quảng cáo, để mọi người đến nếm thử tay nghề của bác trai.”
Giang Phong liếc xem.
“Ting, nhận được một điểm độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (1/100).”