Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Buổi tối, Giang Phong cẩn thận thưởng thức bài viết quảng cáo dài của Vương Hạo, dùng từ buồn nôn, ý đồ tâng bốc rõ ràng khiến hắn ngượng ngùng ấn thích.
Cuối cùng vẫn không cẩn thận trượt tay, ấn một thích.
Giang Kiến Khang đã định ra nhà cung cấp rau dưa và thịt thà, kế hoạch ban đầu là ngày kia khai trương, nhưng hiện giờ tất cả thuận lợi, trưa mai có thể buôn bán bình thường.
Giang Phong ngẫm nghĩ, soạn một tin lên nhóm bạn.
Quán cơm Kiện Khang ở trên đường Đông phố Ẩm thực, ngày mai khai trương bán đại hạ giá, sinh viên Đại học A dựa vào chia sẻ đĩa sạch trơn lên nhóm bạn là có thể nhận ưu đãi giảm 10% tiền cơm.
Tắt máy, ngủ.
Ngày mai còn một trận chiến đấu ác liệt cần đánh.
Ngày đầu tiên cửa hàng mới khai trương, lưu lượng khách bình thường rất lớn.
Giang Kiến Khang tự tay treo biển hiệu đỏ thẫm, thành công hủy diệt hơn phân nửa thiết kế trọng điểm của Giang Tái Đức.
Cho dù vì tò mò hay vì muốn chiếm lợi giá đặc biệt ngày khai trương của cửa hàng mới, đều sẽ có khách hàng đi vào.
Sáng sớm hôm sau, Giang Phong đến cửa hàng hỗ trợ rửa rau thái rau, Vương Hạo biết cửa hàng nhà Giang Phong không thuê người, sợ bọn họ bận rộn quá mức, cũng tới hỗ trợ.
Giá hàng thành phố A đắt đỏ, giá đồ ăn của quán cơm Kiện Khang cũng không rẻ gì, đồ ăn bình thường đắt hơn quán cơm nhỏ xung quanh ba phần, món chính như giò, v.v thì cùng một giá với nhà hàng bình thường.
Cho đến giờ đồng chí Giang Kiến Khang đều không trông cậy vào mới ngày đầu tiên sẽ có người đến gọi món chính, cả nhà bận rộn khí thế ngất trời trong phòng bếp, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cho vài món xào ăn cùng với cơm thường dùng.
Đồng chí Vương Tú Liên rửa rau, Vương Hạo giúp bà, Giang Phong và Giang Kiến Khang phụ trách thái cắt, phân công đâu vào đấy.
Hành tây cắt khúc, hành lá cắt nhỏ, tỏi lột đập dập, cà rốt thái sợi, dưa chuột cắt sợi, củ cải trắng cắt miếng, ớt xanh băm…
Nguyên liệu khác nhau đổi loại dao khác nhau, rau dưa và thịt không thể cùng một loại dao, hương vị tương khắc không thể dùng một dao, đây là thói quen cắt thái của nhà họ Giang. Đầu bếp bình thường có một hai con dao thuận tay là được, Giang Kiến Khang có vài chục con, Giang Vệ Quốc có một kệ dao đặt riêng.
Dùng lời bà nội Giang Phong, chỉ chú ý vớ vẩn.
Thật sự là chú ý vớ vẩn, nhưng ở trong mắt người thường Vương Hạo này thì chính là phong phạm đại sư.
Giang Phong phụ trách rau dưa, Giang Kiến Khang phụ trách thái thịt, kỹ năng dùng dao của hai bố con có cùng nguồn gốc, thế tay mỗi người mỗi khác nhưng Vương Hạo thì thấy giống nhau, ổn định, chuẩn, nhanh. Cạch cạch cạch cạch, thoáng chốc trong mâm bên cạnh thớt gỗ của hai bố con đã chất đống nguyên liệu nấu ăn cao như núi nhỏ.
Vương Hạo cầm điện thoại quay một đoạn video, gửi vào nhóm bạn, làm một lần quảng cáo tuyên truyền cuối cùng trước khai trương.
Trong đầu Giang Phong liên tục vang lên âm thanh nhắc nhở của trò chơi.
“Ting, nhận được 1 điểm độ thuần thục kỹ năng dùng dao.”
“Ting, nhận được 1 điểm độ thuần thục kỹ năng dùng dao.”
“Ting, nhận được 1 điểm độ thuần thục kỹ năng dùng dao.”
…
Nếu đây là một cửa sổ trò chơi, trên đỉnh đầu Giang Phng nhất định liên tục bay lên những con số độ thuần thục +1+1+1.
Mười giờ, chính thức mở cửa buôn bán.
Giang Phong dựng một tấm biển ở cửa, cửa hàng mới khai trương, mỗi vị khách đến cửa hàng lập tức tặng một cốc nước ô mai.
Nước ô mai được đồng ý Giang Kiến Khang nấu từ tối hôm qua, những nguyên liệu dùng đến như ô mai, sơn tra, trần bì, cam thảo, hoa quế đều là tốt nhất, để trong tủ lạnh ướp lạnh một đêm, mát lành giải nóng nhất.
Bàn khách hàng đầu tiên là bạn học cùng câu lạc bộ với Giang Phong.
Câu lạc bộ cờ tướng chỗ Giang Phong có bốn người quay về trường sớm, đến không sót một ai, trong đó có hai người đã ăn dưa chuột thái lát của Giang Phong hôm qua.
Bốn người cố ý chọn một bàn bốn người gần cửa, để tiện cho người bên ngoài có thể nhìn thấy khách hàng bên trong.
Thực đơn đều ở trên tường, giá tiền sau tên món ăn, bốn người nhìn thực đơn và giá món ăn, đều hơi chần chừ.
Giá này, thật sự quá đắt.
“Phong ca.” Khâu Thần có mối quan hệ tốt nhất với Giang Phong, nói chuyện không chú trọng nhiều như vậy: “Cho dù bác trai bác gái đã vay nhiều tiền để mở cửa hàng, nhưng giá đồ ăn định ra đắt như vậy, khả năng…”
“Với tay nghề này của bác Giang, giá đồ ăn bao rẻ.” Vương Hạo bưng bốn cốc ô mai ra khỏi bếp, nước ô mai mới vừa lấy ra từ trong tủ lạnh, vẫn bốc hơi lạnh.
Trong cốc thủy tinh trong suốt, nước ô mai có màu nâu rất nặng, chỉ nhìn thôi đã vô cùng mê người.
Khóe miệng Vương Hạo còn vết nước ô mai chưa lau sạch.
Biết ngay hắn sẽ ăn vụng, Giang Phong hỏi: “Uống mấy cốc?”
“Không nhiều, chỉ hai cốc.” Vương Hạo cười hì hì đặt bốn cốc ô mai xuống bàn: “Vốn chỉ định nếm thử, kết quả không khống chế được.”
“Uống ít thôi, mới lấy ra khỏi tủ lạnh, cẩn thận đau bụng.” Giang Phong dặn dò.
Bốn người đến ủng hộ đồng thời cầm nước ô mai lên, nếm thử một ngụm.
Mát lành ngon miệng, còn mang theo vị ai khói, chua ngọt vừa vặn, không nhiều không ít.
Bốn người ừng ực ừng ực, nhanh chóng uống cạn một cốc ô mai vào bụng. Vốn hơi bất mãn với giá đồ ăn, nhưng theo nước ô mai từ thực quản chảy vào bụng, những bất mãn này đã tan thành mây khói.
Chỉ nước ô mai làm đồ uống thôi đã ngon như vậy, đồ ăn khác thì sao?
“Phong ca, nước ô mai này bao nhiêu tiền một cốc? Thêm một cốc!” Đàn em của Giang Phong là Lưu Tử Hiên vội hỏi.
“15 tệ một cốc.” Sợ hắn chê đắt, Giang Phong giải thích: “Bố tôi nấu nước ô mai suốt hai tiếng đêm qua, bán rẻ ông đau lòng.”
“Không đắt mà.” Lưu Tử Hiên lắc đầu như trống bỏi.
Ba người khác uống xong nước ô mai trong tay, cũng rối rít gọi thêm một cốc.
Khai trương bán đi bốn cốc nước ô mai trước, Giang Phong hơi bất ngờ.
Bốn người gọi bốn món ăn, ngoài gà Cung Bảo Giang Phong đề cử, Khâu Thần gọi thịt thăn xào chua ngọt, Lưu Tử Hiên gọi nồi đậu hũ chiên, hai người khác thương lượng xong gọi một phần thịt lợn xào ớt.
Bốn món ăn tổng cộng 120 tệ, cơn miễn phí, thêm nước ô mai tổng cộng 180 tệ, đúng là giá trên trời ở gần Đại học A.
Có nước ô mai là châu ngọc phía trước, bốn người không hề bất mãn gì, bưng nước ô mai lên như bảo bối, nhấp từng ngụm nhỏ.
Giang Phong chỉ chịu bán cho mỗi người hai cốc, mỗi người đều coi như bảo bối, uống một ngụm thiếu một ngụm.
Giang Phong ra sau bếp hỗ trợ, Vương Hạo ở đó khoác lác với bọn họ, miêu tả đồ ăn tối qua ngon cỡ nào, thịt viên đầu sư tử ngon miệng bao nhiêu, giò hầm mềm nhừ cỡ nào, nghe mà bốn người chảy nước miếng, chỉ hận vì sao vừa rồi khi mình gọi món không phóng khoáng chút.
Chờ chút, hình như thịt viên đầu sư tử bán theo viên.
Khâu Thần nhìn bảng thực đơn, tìm được tên món thịt viên đầu sư tử.
Hai mươi tệ một viên.
Bốn người vô cùng khí phách gọi thêm bốn viên thịt đầu sư tử.
Vài phút sau, Giang Phong bưng một đĩa gà Cung Bảo phát huy bình thường của Giang Kiến Khang ra khỏi bếp.
Đũa của bốn người đồng thời gắp gà Cung Bảo.
Mọi người nhanh chóng từ bỏ nước ô mai, liệt gà Cung Bảo vào sủng ái mới.
Không lâu, một đôi tình nhân vào nhầm cửa hàng.
Đi đến trước bảng thực đơn nhìn xem, cô gái khẽ kêu lên: “Rất đắt!”
Sắc mặt chàng trai cũng không đẹp, khẽ hỏi: “Đi chứ?”
“Đi đi đi.” Cô gái kéo ống tay áo bạn trai định đi.
Bàn của đám Khâu Thần ở ngay cửa, khi đôi tình nhân đi qua, chàng trai đột nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn.
Thơm quá.
Ngửi còn hơi ngọt.
Chàng trai quay đầu, nhìn bốn người ăn hăng hái một đĩa đồ ăn mộc mạc.
“Bạn học, các cậu ăn món gì vậy?” Chàng trai hỏi.
“Gà Cung Bảo.” Trong miệng Khâu Thần đang ngậm thịt trả lời không rõ.
“Ăn ngon không?” Chàng trai vô thức nuốt nước miếng.
Khâu Thần không rảnh trả lời, đối mặt với ba con gia súc này, mình nói nhiều một câu là ít đi một miếng, chỉ có thể gật đầu cho có lệ.
Hành động đã chứng minh tất cả.
“Nếu không, chúng ta gọi một món gà Cung Bảo nhé?” Chàng trai bắt đầu dao động lập trường.
Cô gái không thấy có hứng thú với gà Cung Bảo, nhưng nếu bạn trai muốn ăn, cô cũng không ngăn cản, miễn cưỡng gật đầu.
Lúc này, Giang Phong bưng thịt thăn xào chua ngọt ra.
Thịt thăn được rán vàng óng ánh, nước sốt chua ngọt thêm bột năng cẩn thận, lại được Giang Kiến Khang rót thêm canh loãng được chuẩn bị kỹ, mùi nồng đậm.
Ực ực, cô gái nuốt nước miếng.
“Lại thêm một phần thịt thăn xào chua ngọt.” Cô gái đến ngồi xuống bên cửa sổ, xác định.