Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trang hoàng và bố cục của cửa hàng mới đều tốt vượt mức tưởng tượng của Giang Kiến Khang, trong lòng vốn hơi bất an lập tức ý chí chiến đấu sục sôi bỏ qua con trai, kéo đồng chí Vương Tú Liên đến chợ nông sản gần đó tìm hiểu tình hình.
Một cửa hàng lớn như vậy, cung cấp nguyên liệu nấu ăn phải cẩn thận chọn lựa.
Giang Phong bị bố mẹ bỏ quên tập mãi thành quen cùng về ký túc xá với Vương Hạo trước.
“Phong ca, tôi vừa nhìn thấy trên thực đơn tầng một có một món canh tổ yến lá liễu, đó là món gì?” Vương Hạo tò mò hỏi.
“Món ăn bố tôi lấy ra để trấn tiệm thôi, ông không làm.” Giang Phong nói, thấy Vương Hạo hơi ngẩn ra, nên giải thích cho hắn: “Món kia dùng tổ yến trắng làm nguyên liệu chính, bố tôi chỉ biết lý thuyết, trên thực tế chưa từng làm, chỉ ông nội tôi từng làm khi là đầu bếp ở cửa hàng quốc doanh.”
Vương Hạo giật mình: “Thảo nào tay nghề nấu cơm của cậu tốt vậy, gia truyền.”
Khi đi đến siêu thị bên cạnh trường học, Giang Phong đột nhiên dừng bước chân.
“Cậu có muốn ăn dưa chuột thái lát không?”
Trong túi của hắn có ớt khô và dầu ớt.
Vương Hạo nổi tiếng thích ăn, điểm kinh nghiệm nhờ vào nấu cơm cho hắn chắc chắn rất nhiều. Nếu để đêm nay cho hắn ăn món đồng chí Giang Kiến Khang làm rồi mới nấu cho hắn ăn, chắc không dễ lừa được.
Vương Hạo đương nhiên biết dưa chuột thái lát: “Phong ca có cả chiêu này nữa? Đi đi đi, trong siêu thị có dưa chuột, sau khi cậu làm xong tôi đăng lên nhóm bạn, thèm chết lũ phòng bên.”
Ánh mắt Giang Phong sáng lên: “Bọn họ đều đến trường rồi?”
“Đều đến sớm để đón sinh viên mới, lũ gia súc kia tới cả rồi, Phong ca, lúc này mình nên đóng chặt cửa, lần trước cơm sườn bị bọn họ ngửi thấy không phần cho tôi miếng nào.” Vương Hạo cười hì hì nói.
“Không sao đâu, chỉ thái thêm vài quả thôi, cậu đi hỏi bọn họ xem có muốn ăn không.” Giang Phong đương nhiên tới không từ chối, những người này là điểm kinh nghiệm trắng bóng trong mắt hắn!
Nếu Giang Phong đã nói thế, Vương Hạo cầm điện thoại hỏi mọi người trên nhóm wechat, quả nhiên nhận được hưởng ứng nhiệt tình của các nam sinh viên quay về trường sớm.
Giang Phong mua mười quả dưa chuột.
Dưa chuột trong siêu thị gần trường học không tươi lắm, vừa nhìn là hàng phun thuốc, chất lượng không tốt lắm. Hắn lười chọn, lấy mười quả trông tạm được, tự mình cân xong thì đến quầy thu ngân tính tiền.
Thấy hắn mua mười quả dưa chuột, bác gái quầy thu ngân cố ý nhìn hắn vài lần.
“Đừng mua rau dưa ở trường học, đều là rau phun thuốc kích thích ra.” Có thể thấy Giang Phong dễ coi, bác gái thêm câu nhắc nhở: “Đằng sau siêu thị có một chợ đầu mối, trong đó có rất nhiều rau bọn họ tự trồng, không phun thuốc sâu, rất tươi mới.”
“Cảm ơn dì ạ.” Giang Phong miệng ngọt nói cảm ơn, lấy điện thoại ra nói tin tức này cho đồng chí Giang Kiến Khang.
Vương Hạo đứng ở cửa siêu thị chờ Giang Phong, thấy hắn xách một túi to dưa chuột đi ra thì kinh hãi hỏi: “Phong ca, tôi nhớ trong ký túc xá mình không có dao đâu?”
Trong ký túc xá chỉ có một con dao gọt hoa quả sắc bén, đó là vì bình thường Giang Phong không chịu nấu cơm trong ký túc xá, dùng dao gọt hoa quả cắt thịt tốn nửa ngày, mất công.
“Dao gọt hoa quả là được.” Giang Phong nói.
Dưa chuột thái lát dựa vào kỹ thuật dùng dao, nguyên liệu là thứ yếu, mỗi người có khẩu vị riêng, tóm lại không kém đến đâu cả.
Còn kỹ thuật dùng dao.
Kỹ thuật dùng dao căn bản như thế, Giang Phong có thể thái ra một đĩa dưa chuột thái lát hoàn chỉnh từ năm lớp năm tiểu học rồi.
Lý túc xá ở tầng năm, khi Giang Phong xách một túi gia vị, một túi dưa chuột lên tầng năm, gần như cho rằng mình đi nhầm ký túc xá.
Từ sau cầu thang đến 501 vây kín người, cao thấp béo gầy, liếc sơ là thấy mười mấy người.
Không biết còn tưởng xúm lại đây kéo bè kéo lũ đánh nhau.
“Mẹ kiếp, tôi chỉ nói một câu các cậu lại đều đến.” Vương Hạo thấy tình cảnh này, buột miệng chửi thề.
Bên trong có bạn cùng lớp với Giang Phong, có bạn cùng khoa, còn có người thường đến phòng 501 để mua đồ chỗ quầy bán quà vặt của Vương Hạo.
“Cửa hàng Phong ca mới khai trương, bọn tôi đến ủng hộ!” Lý Kiện cùng lớp nói đùa.
“Ngày kia cửa hàng nhà tôi khai trương, mọi người nhớ đến ủng hộ.” Giang Phong cười nói, Vương Hạo mở cửa, vào phòng ký túc xá.
Dao gọt hoa quả ở trên bàn của Giang Phong, hắn ra ban công rửa dưa chuột và dao gọt, Vương Hạo nhanh nhẹn bắt đầu lau bàn. Thớt nhựa bị hỏng từ học kỳ trước, vẫn chưa mua mới, muốn thái dưa chuột chỉ có thể thái trên bàn.
Rửa dưa chuột xong, Giang Phong cầm dao, thuần thục đầu tiên dùng dao cắt xiên, xong lại dùng dao cắt thẳng, động tác thành thạo đến mức giống như không phải đang dùng dao gọt hoa quả mà dùng những con dao vô cùng kỳ diệu trong nhà khi còn bé.
Vài người bạn đến ủng hộ đang đứng ở cửa đều nhìn chằm chằm.
Tay nghề nấu ăn của Giang Phong chỉ tốt với sinh viên trong Đại học A thôi.
Ở thành phố A tìm một nhà hàng hơi lớn chút, đầu bếp chính có tay nghề tốt hơn Giang Phong có thể tìm được một bó to.
Những người này đều có mối quan hệ khá tốt với Giang Phong, lại nhìn nhóm bạn của Vương Hạo, cho rằng vì nhà Giang Phong mở cửa hàng đã gánh một đống nợ đến mức cuộc sống khó khăn, đến ủng hộ cho Giang Phong.
Bọn họ đều thương lượng rồi, một người ăn vài miếng dưa chuột, lấy cớ tiền đồ ăn, mỗi người cho năm tệ mười tệ, đỡ cho Giang Phong vừa khai giảng đã sống túng thiếu. Dưa chuột thái lát vốn không phải trọng điểm, ủng hộ mới là trọng điểm.
Nhưng hiện giờ, vài người đứng ở cửa đều vô thức nhìn chằm chằm dao gọt hoa quả trong tay Giang Phong.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.
Động tác nhanh chóng giống như trong phim truyền hình.
Vì phòng 501 thường ăn lẩu trong mùa đông, gia vị đĩa rất đầy đủ. Giang Phong lấy hai cái đĩa, bày dưa chuột đã thái thành vòng tròn, thêm muối, dầu vừng, đường trắng, lại thêm giấm ông cụ tự ủ trong túi mình mang theo, ớt phơi khô và dầu ớt tự làm.
Lúc ông cụ còn trẻ từng học ủ giấm với thầy ủ giấm Sơn Tây, theo ý ông cụ, phần lớn giấm hiện bán trên thị trường không có linh hồn.
Bình đựng dầu ớt và giấm vừa mở ra, mùi đã bốc lên.
“Các cậu thích ăn chua hay cay?” Giang Phong hỏi vài người đứng đằng trước.
“Cay đi cay đi!”
“Chua đi, chua ngon hơn!”
“Đều được, đều được.”
Bốn người cho ba câu trả lời, lúc này bọn họ nào còn nhớ ra mình đến đây để ủng hộ, trong mắt chỉ có hai đĩa dưa chuột kia.
Giang Phong phối một đĩa thêm ớt khô, một đĩa tỷ lệ bình thường.
Mười quả dưa chuột, thoạt nhìn rất nhiều, bị mười mấy người chia nhau là không nhiều nữa.
Vương Hạo ỷ vào ở gần được lợi, mưu toan độc chiếm một quả, bị mọi người nghiêm khắc lên án công khai chia ra mất ba phần tư.
Dầu ớt ông cụ làm tác dụng chậm đầy đủ, vài bạn học không thể ăn cay bị cay sắp chảy cả nước mắt, nhưng vẫn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu giành ăn.
Ngoài cửa phòng 501 bay đầy mùi chua cay.
Vốn có người định khách sáo khen ngợi hương vị dưa chuột, kết quả người có ý nghĩ này chỉ nhìn thấy hai đĩa còn giấm với vài mảnh ớt khô trôi.
Bạn học từ trên tầng sáu xuống đi đổ rác, thấy tầng năm tụ tập nhiều người như vậy, trong không khí còn tràn ngập hương vị chua cay ngon, tò mò hỏi: “Các cậu xúm lại ở đây ăn gì vậy?”
“Không ăn gì, không ăn gì cả, giấm bị đổ bọn tôi hỗ trợ dọn dẹp.” Mọi người đồng thanh, nếu lại thêm một tên ăn tham thì sao được.
Mười quả dưa chuột thái lát, bị mọi người chụp mồi như sói đói hết sạch.
Trong lúc đó, Giang Phong nghe “Ting, nhận được 111 điểm kinh nghiệm.”
“Ting, nhận được 167 điểm kinh nghiệm.”
“Ting, nhận được 109 điểm kinh nghiệm.”
Tâm tình thật sự quá tốt.
Phân chia ăn xong rồi, mọi người bắt đầu nhiệt tình cướp rửa đĩa.
“Ôi!” Đàn em cùng khoa với Giang Phong vỗ đùi, như bừng tỉnh: “Phong ca, suýt nữa em quên trả tiền dưa chuột thái lát này, em quét mã QR trên đầu giường Hạo ca trả cho Hạo ca trước, Hạo ca, anh nhớ đưa cho Phong ca đấy!”
“Ôi, sao mình lại quên mất!”
“Ôi, xem trí nhớ của mình này, Hạo à, tôi chuyển tiền cho cậu nhé.”
Mọi người ào ào bừng tỉnh lại, kỹ thuật diễn vụng về đến mức Giang Phong ngượng ngùng vạch trần bọn họ.
Mấu chốt nhất là mọi người trả tiền xong là bỏ chạy, quá cố sức.
Vương Hạo nghe âm thanh nhắc nhở nhận tiền liên tiếp trên điện thoại thì hơi ngẩn ra.
“Bọn họ ăn ké xong trả thù lao từ khi nào vậy?”
Giang Phong cười bắt đầu thu dọn gia vị: “Chẳng phải do cậu đăng quảng cáo sai sự thật trong nhóm bạn mỗi ngày sao, chắc bọn họ đều cho rằng tôi nghèo tới mức không ăn được cơm nữa.”
Vương Hạo: “…”
“Vậy tiền này phải làm sao?”
“Cứ thu đi, khi bọn họ đến cửa hàng nhà tôi ăn cơm lại giảm giá trả lại.” Giang Phong nói.
Thu dọn đồ đạc xong, Giang Phong cố ý lấy túi to đựng gia vị, để buổi tối cầm về nhà hàng.
Vương Hạo dư vị đĩa dưa chuột thái lát vừa rồi, hỏi: “Phong ca, tay nghề của bố cậu so với đĩa dưa chuột vừa rồi như nào?”
Giang Phong ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Sở dĩ đĩa dưa chuột vừa rồi ăn ngon là vì tôi dùng giấm và dầu ớt do ông nội tôi ủ, đại khái chính là trình độ bình thường của bố tôi.”
“Đồ ăn bố tôi làm tối nay chắc chắn đều là món ngon sở trường của ông, trình độ tuyệt đối cao hơn đĩa dưa chuột vừa rồi.”
“Ực.”
Vương Hạo vô thức nuốt nước miếng.