Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ba người nhà Giang Phong mang theo bao lớn bao nhỏ lên tàu cao tốc, mới đầu Giang Kiến Khang định mang cả đồ dùng làm bếp bảo bối của ông nữa, đồng chí Vương Tú Liên không ngăn cản được, nhưng may sao cuối cùng đất nước ngăn cản được.
Quản lý chặt dao kéo còn định mang lên tàu cao tốc, nằm mơ đi!
Giang Kiến Khang ngăn ra một phòng đơn 20m2 trên tầng hai của cửa hàng mới làm nơi ở lại, muốn tắm phải đến nhà tắm gần trường học. Mới đầu Giang Phong đề nghị thuê một nhà trọ gần trường, hoặc thuê nhà giáo sư trong trường, nhưng đồng chí Giang Kiến Khang luôn phản đối mãnh liệt, cuối cùng đành thôi.
Đồng chí Giang Kiến Khang có ý thức lãnh địa mãnh liệt không thích ở trên địa bàn của người khác, theo như lời ông, muốn ở thì phải ở nhà mình.
Giang Phong tính giá nhà ở thành phố A, chắc nhà bọn họ phải bán giá đồ ăn ở mức Michelin ba sao thì mới có thể thanh toán được hết toàn bộ tiền mua nhà trước khi hắn tốt nghiệp đại học.
Giang Phong ngồi trên tàu cao tốc, dùng wechat liên hệ với Vương Hạo nói cho hắn biết giờ tàu cao tốc đến ga. Đồ bọn họ mang theo thật sự hơi nhiều, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên chỉ mới đến thành phố A một lần, lạ nước lạ cái, vì thế cần có người đón. Vương Hạo trông chờ Giang Phong mỗi ngày mòn cả con mắt, vô cùng sảng khoái đồng ý chuyện đón xe.
Đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên ngồi trong khoang hạng thương gia, khoang cấp một và cấp hai qua hẹp, không thích hợp với bọn họ.
Đồng chí Vương Tú Liên đã viết thư kiến nghị về vấn đề này rất nhiều lần cho ngành đường sắt.
Cửa hàng mới đã trang hoàng xong, cửa hàng thuốc của Giang Kiến Đảng ở bên cạnh đang làm công việc kết thúc sau cùng, giấy phép kinh doanh của cửa hàng thuốc giải quyết hơi chậm, khoản bồi thường giải tỏa của Giang Kiến Đảng còn một chút tranh chấp ở khoản thanh toán sau cùng, tạm thời chưa đến thành phố A được.
Khoảng thời gian này đã vất vả bác cả, chú tư và chú năm của Giang Phong, trang hoàng của hai cửa hàng đều do bọn họ lo. Trời nắng chang chang, ba người không chỉ hứng gió thổi nắng chiếu bên ngoài mỗi ngày, lại không được ăn một miếng đồ ăn ông cụ nấu hơn nửa tháng.
Thê thảm!
Giang Phong vừa tỏ vẻ đồng tình thắm thiết với bác cả, chú tư và chú năm, vừa xem vòng bạn bè của Vương Hạo.
Mỗi ngày hắn vẫn kiên trì làm tuyên truyền cho quán cơm Kiện Khang, biến luôn nhóm bạn của mình thành mặt bằng cho thuê quảng cáo, khi quảng cáo không quên tag tên Giang Phong, để mọi người biết cửa hàng này là cả nhà Giang Phong ôm một đống nợ mở ra vì giấc mộng.
Vương Hạo không đi viết kịch bản phim truyền hình thật sự đáng tiếc.
Mặc dù tay nghề nấu ăn của Giang Phong không phải nổi tiếng toàn trường, nhưng ít nhất có danh tiếng trong vài tòa nhà ký túc xá, lại thêm lời quảng cáo giả dối mà kích thích của Vương Hạo, mỗi nhóm bạn đều có một hàng dài lượt thích.
Hơn nửa tháng học làm bếp dưới giám sát của ông cụ, Giang Phong nghi ngờ mình bị ngăn cách với thế giới.
Mới đầu mỗi ngày thái rau rồi ngủ, về sau là đảo muôi rồi ngủ, không có thời gian rảnh để xem bảng thuộc tính.
Chơi điện thoại?
Không tồn tại.
Lướt vòng bạn bè đã hơn nửa tháng không vào ở trên tàu cao tốc, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Vương Hạo đã chờ ở ga từ sớm, thấy Giang Phong ra ga, hưng phấn điên cuồng vẫy tay với hắn, nhảy nhót tưng tưng đến trước mặt Giang Phong, trong chạy 50m ngắn ngủi bày ra linh hoạt kinh người không phù hợp với trọng lượng 85kg của hắn.
Tay trái Giang Phong xách một túi hành lý cỡ lớn, tay phải kéo một vali hành lý cỡ siêu lớn, Vowng Hạo thuận tay nhận túi hành lý từ trên tay hắn.
Túi hành lý nặng ít nhất 20-25kg, Vương Hạo không để ý một tay nhận lấy suýt làm rơi xuống đất.
A, mập giả tạo.
Giang Phong không làm khó hắn, lại nhận lấy túi hành lý: “Mẹ tôi có một túi nhỏ nhẹ, cậu đi lấy giúp mẹ tôi đi, tôi sợ mẹ tôi không mang hết đồ được.”
Vương Hạo nhìn ra sau, ngó nghiêng hồi lâu vẫn không khóa chặt được mục tiêu nên hỏi: “Bác trai bác gái đâu?”
“Ở ngay sau tôi đó!” Giang Phong vừa quay đầu lại, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên ở ngay sau lưng hắn, mỗi người một vali hành lý, trên vali hành lý có để vài cái túi.
Vương Hạo: “…”
Nhìn hình thể không giống người một nhà mà…
“Chào hai bác!” Vương Hạo nhiệt tình chào hỏi.
“Chào cháu, chào cháu.” Giang Kiến Khang cười hề hề đáp.
“Phong ca, cửa hàng kia thật sự là của nhà cậu hả?” Từ khi nghe nói cửa hàng hai tầng mới trang hoàng kia là của nhà Giang Phong, mỗi lần đi ngang qua Vương Hạo đều đi chậm lại cẩn thận nhìn xem, càng nhìn càng kinh hãi, đoạn đường này, diện tích này, nhà Giang Phong phải mượn mấy triệu mới có thể mua được cửa hàng lớn như vậy!
“Có phải cậu nghĩ nhầm rồi không, tôi thấy bên cạnh cửa hàng hai tầng có một cửa hàng một tầng nhro hơn cũng đang trang hoàng, có phải cửa hàng bên cạnh đó mới là của nhà cậu không?” Vương Hạo nhỏ giọng hỏi.
“Đó là của nhà bác hai tôi, bác ấy dùng làm cửa hàng kê đơn thuốc.” Giang Phong giải thích.
Vương Hạo kinh hãi, hỏi thần bí: “Phong ca, cậu nói thật cho tôi đi, có phải cậu là người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn nào đó, mai danh ẩn tích đến chỗ bọn tôi trải nghiệm sinh hoạt không?”
Giang Phong: “…”
Nhân tài như vậy không đi viết kịch bản phim truyền hình thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
“Nhà bác hai tôi vốn mở phòng khám nhỏ, sau này giải tỏa, được đền bù một khoản bồi thường lớn, là bác ấy cho nhà tôi vay tiền.” Giang Phong nói, dù sao Vương Hạo thích não bổ, Giang Phong tin tưởng hắn sẽ tự não bổ ra một phiên bản hoàn chỉnh.
Quả nhiên, Vương Hạo bừng tỉnh hiểu ra gật đầu.
Còn suy nghĩ của hắn có phải là thật không thì không có liên quan gì đến Giang Phong.
Đại học A cách nhà ga hai giờ chạy xe, Vương Hạo là người bản địa thành phố A, lại giỏi xã giao, dọc theo đường đi giới thiệu cho bố mẹ Giang Phong thông tin về thành phố A, món ngon nổi tiếng, danh lam thắng cảnh, đồng chí Giang Kiến Khang nghe được bắt đầu có ý bỏ cuộc giữa chừng.
Thành phố A này… Ngành nghề ăn uống cạnh tranh kịch liệt như vậy?
Giang Kiến Khang cứ tâm tình nhấp nhô như vậy đến cửa hàng.
Dưới toàn quyền giám sát của Giang Kiến Quốc, quán cơm Kiện Khang đã trang hoàng xong từ một tuần trước, chỉ chưa treo biển lên. Trang hoàng trong cửa hàng là anh họ Giang Tái Đức (con trai bác cả) của Giang Phong thiết kế, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ giản dị không hoa mỹ của đồng chí Giang Kiến Khang.
Tầng một bày bàn vuông, lấy bàn bốn người và bàn sáu người làm chủ, vị trí gần cửa sổ là một hàng bàn hai người. Màu bàn đều là màu xám trắng, trải vải ngay ngắn chỉnh tề. Tường sơn màu xanh lá, trên cửa sổ bày vài chậu cỏ lan chi, trên tường treo thực đơn bằng gỗ, một chuỗi dài, gần như kín nửa bức tường.
“Tầng hai đều là bàn tròn lớn, còn có phòng riêng.” Giang Kiến Quốc cười hề hề nói: “Anh bảo thằng Tái Đức kia thiết kế tử tế, đừng làm mấy phương án lừa khách có hay không đều được, chú ba, thế nào, đều làm theo yêu cầu của chú đấy.”
Còn có thể thế nào nữa, cửa hàng này tốt hơn nhà hàng quốc doanh Giang Kiến Khang làm mười lần trăm lần!
Giang Kiến Khang gật đầu lia lịa: “Buổi tối gọi chị dâu, Tái Đức, thằng tư thằng năm đều tới nhà em, em làm một bàn món ngon sở trường cho mọi người để chúc mừng! Bạn học của Tiểu Phong cũng tới đi, chú nấu vài món ngon sở trường cho cháu.”
“Anh thấy dáng người em dâu gần đây phát triển hơn, tay nghề của chú lại tăng lên hả?” Giang Kiến Quốc hỏi.
Đồng chí Vương Tú Liên lấy lý do hỗ trợ rửa rau, khoảng thời gian này luôn phấn đấu ở tiền tuyến nhất ăn vụng, ít nhất lại béo thêm 5kg.
“Tay nghề của anh ấy vẫn như cũ thôi mà, là tay nghề của bố lại tăng lên, thịt viên kia, gà rút xương kia, chậc chậc.” Nói xong, Vương Tú Liên không kìm lòng được nuốt nước miếng.
“Bố?” Nụ cười của Giang Kiến Quốc đọng lại.
“Đúng, bố đến nhà em ở nửa tháng, dạy Tiểu Phong nấu ăn, nuôi béo cả nhà em và anh hai.” Giang Kiến Khang hoài niệm: “Tay nghề của bố tiến bộ hơn trước Tết nhiều.”
Toàn thân Giang Kiến Quốc như trúng đòn hiểm ngẩn ra ở đó, hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống.
“Anh thật sự bất hiếu, lại không nghĩ đến về thăm bố.” Giang Kiến Quốc lau nước mắt.
Ông cụ nấu đồ ăn hơn nửa tháng, ông lại không được ăn miếng nào.
“Tiểu Phong… Tiểu Phong có phúc khí!” Giang Kiến Quốc không nói nên lời thật lâu, nghĩ đến con trai không hề có thiên phú nấu ăn, vẫn đang làm thiết kế nhà gì kia: “Đồ không có tiền đồ nhà anh, haiz!”
“Anh cả, không sao, muốn thăm bố vẫn có cơ hội. Anh về quê không tiện, bố nói rồi, về sau mỗi mùa hè và mùa đông bố sẽ đến dạy Tiểu Phong nấu ăn, giống như ban đầu.” Giang Kiến Khang nói.
“Tiểu Phong à!” Giang Kiến Quốc đi đến trước mặt Giang Phong, nâng bàn tay dày lên vỗ mạnh lên vai hắn: “Cố gắng học làm bếp với ông nội!”
Giang Phong: “…”
Vương Hạo: “?”
Giang Kiến Quốc kéo Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên lên lầu xem trang trí, Vương Hạo nhân cơ hội vụng trộm hỏi Giang Phong: “Bác cả cậu làm sao vậy?”
Lúc thì cười lúc lại khóc, nước mắt nói rơi là rơi xuống, giải Oscar chỉ đến thế.
Giang Phong bất đắc dĩ nhìn trời.
“Nếu cậu từng thưởng thức tay nghề của ông nội tôi, cậu cũng khóc.”