Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nghiêm Tiển Ngưu đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Lâm Diệp, tựa hồ tùy ý hỏi một câu: "Lưu Tật Cung đại tướng quân có bốn người con trai, ngươi có biết không?"
Lâm Diệp bình tĩnh đáp: "Đệ tử không biết."
Nghiêm Tiển Ngưu rất cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Diệp, sau đó ừ một tiếng: "Không biết thì không biết vậy.”
Nói xong, ông ta chắp tay sau lưng và rời đi.
Lâm Diệp cũng không có biểu hiện gì không phù hợp và tiếp tục luyện tập bộ quyền pháp quân đội này.
Chỉ cảm thấy càng luyện tập, cảm giác ấm áp ở bụng dưới càng lộ rõ.
Sau khi luyện tập gần một giờ, Lâm Diệp đột nhiên phát hiện, ở bụng dưới của mình dường như có một dòng nước nhỏ, ngược kinh mạch mà đi lên.
Loại cảm giác này rất nhỏ bé, thậm chí có thể nói là không đáng kể, nếu không phải lúc này cơ thể hắn đang ở trạng thái tốt nhất, sợ rằng rất khó phát hiện ra.
Hắn cảm thấy dòng nước nhỏ này đã trở thành một điểm nóng ngay sau khi rời khỏi đan điền không lâu, bắt đầu từ đan điền đi lên phía trên.
Lâm Diệp theo bản năng tập trung toàn bộ tinh lực vào đó, cẩn thận cảm nhận điểm nóng nhỏ này.
Điểm nóng nhỏ bé này đi ngược lên mạch máu và dường như đi vào trong tim.
Quá trình này diễn ra không nhanh, Lâm Diệp ngơ ngác đứng ở đó, khiến không ít sư huynh nhìn vào với vẻ tò mò.
Nhị thập tam sư huynh Ninh Châu nhìn thấy Lâm Diệp ngây người như vậy, có chút lo lắng đi tới, nhẹ nhàng chạm vào Lâm Diệp: "Tiểu sư đệ, đệ làm sao vậy?"
Cái chạm này khiến Lâm Diệp đang tập trung giật mình một cái, vào thời khắc hắn giật mình, điểm nóng kia cũng dường như sợ hãi theo, nhanh chóng thoát khỏi tâm mạch.
Giống như một con nai sợ hãi, nó lập tức nhảy đi tìm nơi ẩn náu.
Lâm Diệp sửng sốt, sau khi nhìn Ninh Châu một cái, lập tức thu lại sự chú ý, bắt đầu đi bắt giữ điểm nóng kia lại.
Cảm giác của hắn rất nhạy bén, cảm nhận được điểm nóng dường như chỉ có kích thước bằng hạt gạo kia chui vào trong cánh tay trái của mình.
Lâm Diệp cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì hay là căn bản không kịp suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy không thể để cho cảm giác này trôi đi.
Hắn lập tức giơ tay phải lên và dùng ngón tay cái chọc mạnh vào cánh tay trái, bắt lấy điểm nóng đang di chuyển kia.
Lúc này Lâm Diệp chỉ cảm thấy sau đầu vang lên một tiếng ong ong, sau đó toàn bộ gáy đều căng cứng, cơn đau đầu lập tức ập đến.
Giây tiếp theo, cánh tay trái của hắn cũng cảm thấy đau đớn dữ dội, ngay cả một người cứng cỏi như hắn cũng không thể chịu đựng được.
Chỉ chống đỡ được một lát, Lâm Diệp rên rỉ một tiếng rồi ngã ra sau, nằm sõng soài ra đất.
Trước khi ngất đi, hắn chỉ nghe thấy tiếng kinh hô của Ninh Châu.
Nhưng mí mắt của hắn dường như bị ngàn cân đè lên, hoàn toàn không thể mở ra được, trong chốc lát đã hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, ý thức mất đi mới dần dần trở về.
Vào thời khắc khôi phục tri giác, Lâm Diệp đang định mở mắt ra thì bên tai vang lên tiếng trò chuyện.
"Tiểu tử này, đừng có bệnh gì nặng, đến võ quán này rồi đột nhiên ngất xỉu, không thể lừa ta như vậy được.”
Lâm Diệp có nghe ra đây là giọng nói của sư phụ Nghiêm Tiển Ngưu.
Ngay sau đó là một tiếng ‘bốp’, có lẽ là gáy của ai đã bị người khác đánh vào, kêu rất vang.
Sau đó Lâm Diệp liền nghe thấy giọng nói của Lôi Hồng Liễu.
“Ông xem xem đứa trẻ bị đánh thành ra thế nào, trên người khắp nơi đều bầm tím, có bao nhiêu chỗ rách chảy máu.”
Lôi Hồng Liễu tức giận nói: "Ta nghe nói ông hạ thủ rất tàn nhẫn nhưng không ngờ ông lại tàn nhẫn đến mức thế này, đứa trẻ mới mười mấy tuổi sao có thể chịu được ông đánh như vậy?"
Nghiêm Tiển Ngưu ngượng ngùng nói: “Lúc đánh thì không sao, lúc sáng đến cũng không sao, đột nhiên ngất xỉu, đoán rằng nguyên nhân không phải do ta đánh.”
Lại là một tiếng ‘bốp’, có lẽ là Lôi Hồng Liễu lại vỗ vào sau đầu Nghiêm Tiển Ngưu.
Lôi Hồng Liễu tức giận nói: "Vậy tại sao lại đột nhiên ngất xỉu?"
Nghiêm Tiển Ngưu có chút ủy khuất mà nói: “Tuy rằng ta đánh nó không nhẹ, nhưng ta cũng không phải thật sự muốn đánh chết nó, ta không đánh vào chỗ nào hiểm cả, đều là đánh vào những chỗ không quan trọng thôi.”
Lôi Hồng Liễu: "Ông còn dám nói?”
Nghiêm Tiển Ngưu không dám lên tiếng.
Lôi Hồng Liễu trầm mặc một lát, sau đó thở dài nói: "Đứa trẻ này một mình tới Vân Châu, là người mệnh khổ, nếu đã chạy đến nhờ cậy chúng ta, lại còn gọi ông một tiếng sư phụ, gọi ta một tiếng sư nương rồi thì cho dù vì lý do nào cũng phải quan tâm đến nó.”
Nghiêm Tiển Ngưu: “Vậy chỉ có thể quan tâm đến nó ba mươi hai lượng bạc phí điều trị thôi, nó chỉ nộp bấy nhiêu.”
Bốp!
Lại một cái nữa.
Nghiêm Tiển Ngưu nói: “Vợ đại nhân, nàng đừng đánh nữa, ta chỉ nói trên mồm vậy thôi, ta còn có thể không quan tâm nó sao?”
Ông ta dường như tiến lại gần Lôi Hồng Liễu, nói với giọng rất nũng nịu: "Nếu không phải ta lương thiện, nàng cũng không phải lòng ta, lúc đó…”
Lời còn chưa dứt, ông ta đã bị Lôi Hồng Liễu cắt ngang.
"Lúc đó là ta trẻ tuổi thiếu hiểu biết."
Lôi Hồng Liễu nói: “Bây giờ đừng nói nhảm trước mặt ta nữa, ông mau đi mời thầy lang Tân tiên sinh tới đây đi.”