Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nghiêm Tiển Ngưu thả hắn ta xuống, nói: “Ta phạt ngươi không được ăn cơm, đến Thần Tiên Động ở hậu viện nghiền ngẫm một ngày.”

Trần Vi Vi cũng không nói gì, cúi người bái lạy rồi sải bước về phía hậu viện.

Mạc Ngô Đồng muốn đuổi theo, nhưng Nghiêm Tiển Ngưu trừng mắt nhìn hắn ta, thế là hắn ta không dám tiếp tục đi nữa.

Lúc đang ăn, Lâm Diệp tò mò hỏi Ninh Châu: "Thần Tiên Động là gì?"

Ninh Châu hạ giọng nói với hắn: “Năm ngoái có một trận mưa lớn, một căn phòng của ngôi nhà cũ ở hậu viện bị sập, dưới đất xuất hiện một cái động, vốn định lấp lại, nhưng tiền mà sư nương đưa cho sư phụ mua gạch đá bị sư phụ mang đi uống rượu hết rồi.”

“Sư phụ còn giảo biện nói đây chính là cái động mà thần tiên đặc biệt đào ra cho võ quán chúng ta, dùng để trừng phạt những kẻ không nghe lời.”

"Cái động này chỉ cao bằng nửa người thôi, đứng không thẳng được, bên dưới còn có sỏi, nếu quỳ xuống chẳng mấy chốc đầu gối bị phế rồi, nếu đứng thì không thể đứng thẳng người, chỉ có thể cong lưng, chẳng bao lâu thì lưng cũng bị phế, vì vậy chỉ có thể ngồi xổm một lúc, quỳ một lúc.”

"Trước đây nếu ai phạm sai lầm, sư phụ sẽ trừng phạt người đó nhiều nhất là một giờ, một giờ đã có thể giết chết một người rồi. Hình phạt này dành cho Trần sư huynh là quay mặt vào tường cả ngày, nghĩ thôi đã biết khó chịu thế nào rồi.”

Khi nói ra những lời này, trong lòng Ninh Châu nghĩ đến mà thấy sợ, rõ ràng cậu bé đã từng vào đó.

Cũng may hiện tại dáng người cậu bé không cao, miễn cưỡng có thể đứng khom lưng trong Thần Thiên Động, không đến mức phải ngồi xổm.

Lâm Diệp nghe xong cũng cảm thấy cách đối xử này có chút hà khắc, liền nghĩ lát nữa đến cầu xin Lôi Hồng Liễu.

Vừa nghĩ tới đây, Mạc Ngô Đồng ở bên cạnh thấp giọng nói: "Ta khuyên đệ đừng đi xin xỏ.”

Lâm Diệp khó hiểu nhìn về phía Mạc Ngô Đồng.

Mạc Ngô Đồng cúi đầu húp cháo, thận trọng nói: “Bọn ta đều nhìn ra được, sư phụ và sư nương không thích Vi Vi cho lắm, nói đệ ấy tính tình ngang bướng, lần này nói là để trút giận cho đệ nhưng đa phần là muốn giáo huấn đệ ấy, nếu đổi là người khác, cùng lắm cũng chỉ phạt một giờ thôi.”

Lâm Diệp ừ một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ăn cơm xong, bọn họ tự đi luyện công, Lâm Diệp vẫn bị phân vào nhóm nhỏ tuổi, cùng đội với Ninh Châu và Tiết Đồng Chùy.

Chỉ là hôm nay Nghiêm Tiển Ngưu vô cùng nhiệt tình, thỉnh thoảng lại tới chỉ bảo, thậm chí còn dạy Lâm Diệp một ít quyền pháp.

Quyền pháp này chính là thao quyền thông thường trong quân đội đế quốc Đại Ngọc, động tác đơn giản, quyết liệt và trực tiếp.

Trong khi Lâm Diệp đang luyện tập, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, hắn luôn cảm thấy sau khi tập thao quyền này vài lần, kinh mạch trong cơ thể dường như càng trở nên thông suốt hơn.

Tưởng chừng như một động tác đơn giản nhưng lại dường như có thể đưa cơ bắp và kinh mạch của cơ thể con người về trạng thái sẵn sàng chiến đấu trong một khoảng thời gian rất ngắn.

"Có phải cảm thấy sau khi đánh hai lượt quyền, thân thể trở nên nhẹ nhàng sảng khoái hơn, hơn nữa dường như còn có ý tập trung sức lực tấn công không?"

Nghiêm Tiển Ngưu đứng ở một bên cười haha và hỏi.

Lâm Diệp gật đầu: "Sư phụ, quả thực là vậy."

Nghiêm Tiển Ngưu nói: "Thao quyền này là do đại tướng quân của bọn ta đích thân sáng tạo ra. Mỗi một chiêu thức nhìn có vẻ đơn giản, nhưng hợp lại lại không đơn giản chút nào. Ngoại trừ những người như đại tướng quân, trên đời này còn ai có thể nghĩ ra được quyền pháp tuyệt diệu như vậy chứ.”

Trong lòng Lâm Diệp khẽ động, nghĩ đến vị đại tướng quân kia.

Hắn hỏi: "Sư phụ, đại tướng quân là ai?"

Nghiêm Tiển Ngưu đáp: “Ngươi cho rằng là ai?”

Lâm Diệp: “Đương nhiên là Bắc Dã Vương của Vân Châu chúng ta, Thác Bạt đại tướng quân của Đại Ngọc.”

Tuy nhiên, Nghiêm Tiển Ngưu lại lắc đầu và nghiêm túc nói: "Không phải, ngươi phải nhớ kỹ, thao quyền này là do đại tướng quân Khiếp Mãng Quân – Lưu Tật Cung sáng tạo ra.”

Lúc nói ra lời này, trên mặt Nghiêm Tiển Ngưu lộ ra vẻ tự hào khó tả.

Mà Lâm Diệp, mặc dù trong lòng đã có phán đoán, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc, sau đó tự nói thầm một tiếng:

Quả nhiên!

Khiếp Mãng Quân từng là đội quân biên cương thiện chiến nhất ở Bắc Cương và thống soái của Khiếp Mãng Quân, Lưu Tật Cung, từng là đại tướng quân thiện chiến nhất đế quốc Đại Ngọc.

Trong trận chiến ở biên giới năm đó, hai vạn Khiếp Mãng Quân đã bị bao vây, quyết tử chiến không lùi, quân tiếp viện rất lâu chưa tới, dẫn đến việc toàn quân bị tiêu diệt.

Trong đó có một đội lao tới chi viện, trên đường đi lại bị dẫn sai đường nên cũng bị xóa sổ toàn bộ.

Từ đó trở đi, trong thiên hạ không còn Khiếp Mãng Quân nữa.

Khi Nghiêm Tiển Ngưu nói ra cái tên Lưu Tật Cung, ngay cả Lâm Diệp có tính cách như vậy cũng khó có thể kìm nén được.

Nhưng cảm xúc sắp bộc lộ ra ngoài kia vẫn bị hắn đè nén lại.

Hắn chỉ bình tĩnh gật đầu: “Ta biết rồi, sư phụ, sau này ta sẽ ghi nhớ, thao quyền này là do Lưu Tật Cung đại tướng quân sáng tạo ra.”

Nghiêm Tiển Ngưu ừ một tiếng: "Luyện công đi. Đối với một đứa trẻ không có kỹ năng cơ bản như ngươi thì môn thao quyền này là thích hợp nhất, luyện tập nhiều sẽ có thể khai cơ giãn cốt."

Nói xong, Nghiêm Tiển Ngưu quay người rời đi, có lẽ nhắc tới Khiếp Mãng Quân và Lưu Tật Cung, tâm tình của ông ta cũng không thể bình tĩnh được.