Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tân tiên sinh mà nàng ta nói đến chính là người đã đưa cho Lâm Diệp hai cuốn sách.
Nghiêm Tiển Ngưu đáp lại một tiếng, tựa hồ đứng dậy đi ra ngoài mời thầy lang, lúc này Lâm Diệp giả vờ vừa tỉnh, còn cố ý rên rỉ một tiếng.
"Dậy rồi?"
Nghiêm Tiển Ngưu quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Lâm Diệp dụi dụi mắt ngồi dậy, sau đó giả vờ vô thức hỏi Nghiêm Tiển Ngưu: "Sư phụ, sao ta lại ở đây?"
Nghiêm Tiển Ngưu lùi lại một bước, nói: “Không liên quan gì đến ta, ta không đánh ngươi, là vấn để ở bản thân ngươi.”
Lôi Hồng Liễu trừng mắt nhìn ông ta, sau đó nhẹ giọng nói với Lâm Diệp: "Đám người Ninh Châu Nhi nói ngươi đột nhiên ngất xỉu, hiện tại cảm thấy thế nào?"
Lâm Diệp cẩn thận cảm nhận một chút, phát hiện mình không còn đau đầu nữa, nhưng cánh tay trái vẫn có chút đau nhức tê dại.
Lúc này mới nhớ ra có lẽ mình đã dùng sức quá mạnh, nơi đó hẳn là Thiên Tỉnh Huyệt.
"Không sao, có lẽ tối qua ngủ không ngon."
Lâm Diệp cười cười đầy cảm kích với Lôi Hồng Liễu, từ trên giường đi xuống: "Khiến sư phụ cùng sư nương lo lắng rồi."
Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài cửa, Lôi Hồng Liễu không yên tâm, tiến lên đỡ hắn: "Ngươi nằm thêm một chút, bị sư phụ của ngươi đánh nặng như vậy, ta đoán tối qua đau quá nên mới không ngủ được."
Khi nói chuyện, đôi mắt nàng ta có chút đỏ lên.
Mọi người đều nói Lôi Hồng Liễu là một nhân vật giống như nữ dạ soa, người trên con phố này nhìn thấy nàng ta tránh còn không kịp, nhưng nhìn cảnh tượng lúc này, Lâm Diệp cũng có thể thấy được nàng ta không phải đạo đức giả.
"Sư nương, ta thực sự không sao."
Lâm Diệp nói: "Không tin, ta ra ngoài luyện công cho sư nương xem.”
Nói xong, hắn tiếp tục bước ra ngoài, nhìn thấy sư phụ Nghiêm Tiển Ngưu của mình cố ý tránh mình, thế là hắn cũng cố ý loạng choạng một chút khiến Nghiêm Tiển Ngưu sợ hãi chạy tới đỡ hắn dậy.
Trong lòng Lâm Diệp cảm thấy vui mừng.
Không phải vì hắn đã dọa sợ Nghiêm Tiển Ngưu, mà là vì Nghiêm Tiển Ngưu cũng không tránh né hắn mà nhanh chóng tiến tới đỡ lấy hắn.
"Có lẽ là đói rồi?”
Lâm Diệp dường như đang tự lẩm bẩm với mình.
Nghiêm Tiển Ngưu: "Ta đi hầm một nồi thịt, hôm nay ăn cái gì ngon ngon.”
Nói xong ông ta sải bước xông ra ngoài.
Lâm Diệp cùng Lôi Hồng Liễu nói chuyện thêm mấy câu, chỉ nói hắn không sao, sau khi ra khỏi cửa, hắn liền cảm thấy cánh tay trái tê dại, cảm giác có gì đó không đúng.
Đến thao trường nhỏ bên ngoài, để trấn an Lôi Hồng Liễu, hắn hít một hơi thật sâu rồi chùng chân xuống đứng tấn.
Lôi Hồng Liễu nhìn hắn đầy vẻ quan tâm, tựa hồ sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Lâm Diệp không có việc gì, Lôi Hồng Liễu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cánh tay trái của Lâm Diệp tê nhức, hắn luôn cảm thấy mình nên dùng chút lực mới có thể xoa dịu, thế là vươn tay phải ra, nắm lấy một viên gạch thành mà hắn dùng để luyện công trước đó, treo lên tay trái của mình.
Viên gạch thành nặng hơn chục ký được treo lên, cánh tay vẫn duỗi ra nên chắc chắn sẽ bị rung.
Nhưng lúc này lại không hề cảm thấy nặng chút nào, tựa như thứ treo ở đó không phải là gạch thành mà là một cục bông gòn.
Lúc này, Lâm Diệp đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ thứ trước đó hắn cảm giác được là một ám huyệt?
Ám huyệt đó lại trùng hợp bị mình ấn vào trong Thiên Tỉnh Huyệt của tay trái, khiến cho bây giờ toàn bộ kinh mạch của cánh tay trái đều được khai thông, cơ bắp cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Làm sao hắn có thể biết được, ám huyệt di chuyển bị cảm nhận được là một chuyện vô cùng hiếm có, nếu có thể phong ấn ám huyệt trong đan điền thì hắn có thể tạo ra nội kình.
Có người cả đời luyện võ cũng không biết ám huyệt này là thứ gì, có người mắc kẹt trong một cảnh giới nào đó, mười năm cũng không thể tiến lên.
Nơi tốt nhất để phong ấn ám huyệt này chính là đan điền, nhưng hắn lại tùy tiện phong ấn nó ở cánh tay trái rồi.
Để kiểm chứng sự suy đoán của mình, Lâm Diệp đã giả vờ đi vệ sinh và chạy ra hậu viện.
Ở nơi luyện công trong hậu viện có rất nhiều khóa đá và cối xay, tất cả đều dùng để luyện khí.
Thấy lúc này không có sư huynh nào ở hậu viện, hắn chạy tới, dùng tay trái nắm lấy một khóa đá nặng năm mươi cân lên, cảm thấy không nặng chút nào.
Điều này khiến Lâm Diệp vô cùng vui mừng, hắn lại đổi thành khóa đá nặng trăm cân nhưng vẫn dễ dàng nhấc lên bằng một cánh tay.
Lâm Diệp càng vui vẻ nhìn cối xay bốn trăm cân bên cạnh, hắn đi tới, đưa cánh tay trái xuyên qua cái lỗ ở giữa cối xay, dùng lực nâng cối xay bốn trăm cân này lên, hơn nữa còn cảm thấy nặng thêm chút nữa cũng không sao.
Hắn ném khóa đá xuống, đi vào nhà vệ sinh, nhất thời vui mừng đến nỗi không thể bình tĩnh lại được, trong lòng như thể có một dòng sông cuộn trào.
Hắn không phải vui mừng khôn xiết vì trùng hợp mở được một ám huyệt mà vì hắn cảm thấy mình có sự tiến bộ như vậy, làm chuyện kia sẽ có thêm một phần tự tin.
“Bà bà, con biết người đang giúp con.”
Lâm Diệp lẩm bẩm một mình, sau đó liên tục hít thở thật sâu để bình tĩnh lại càng nhanh càng tốt.
Lúc hắn đang thở hổn hển, Mạc Ngô Đồng từ bên ngoài đi vào, Lôi Hồng Liễu lo lắng hắn có chuyện gì nên gọi Mạc Ngô Đồng vào nhà vệ sinh xem xem.