Toàn Quân Liệt Trận

Chương 21. Không cần ngươi quản (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nghiêm Tiển Ngưu dùng gậy đánh vào trán Lâm Diệp và nói: "Đứng dậy!"

Lâm Diệp không nói lời nào, chống hai tay đứng dậy, Nghiêm Tiển Ngưu lại một gậy giáng xuống, đánh vào cổ tay hắn, đau đớn tột độ, Lâm Diệp lại lần nữa ngã xuống.

"Không học được bản lĩnh gì mà lại học được cách giao thiệp với những tên lưu manh vô lại kia."

Nghiêm Tiển Ngưu dùng gậy quất vào lưng Lâm Diệp, lần này cơn đau lập tức truyền đến sau đầu.

"Ngươi cho rằng mình đánh đấm giỏi lắm sao? Bắt nạt mấy tên côn đồ bất tài có gì tài giỏi chứ? Có bản lĩnh thì đi so tài với người của Phi Ngư Đường, Thanh Điểu Lâu đi?"

Ông ta vẫn vừa nói vừa đánh, hạ thủ không chút lưu tình, một lúc sau, Lâm Diệp bị đánh đến không dậy nổi.

Phi Ngư, Thanh Điểu mà mà Nghiêm Tiển Ngưu nói đến là hai thế lực hắc đạo rất nổi tiếng ở Vân Châu Thành, nghe nói phía sau có Bắc Dạ Quân hậu thuẫn.

Sau khoảng một trăm lần đánh, Nghiêm Tiển Ngưu dừng lại và ném cây gậy đi.

Đánh mạnh như vậy mà cây gậy không được coi là to này vẫn không gãy, sức lực này đủ để Lâm Diệp nghiền ngẫm.

"Qua lại với bọn côn đồ, nịnh nọt sư nương, loại người như ngươi sớm muộn gì cũng chuốc lấy họa. Nếu không phải đã thu tiền của ngươi, hôm nay ta đã bảo ngươi cút đi rồi."

Nghiêm Tiển Ngưu mắng xong quay người rời đi.

Ninh Châu và Tiết Đồng Chùy sợ đến mức đứng một bên run rẩy, hai đứa nhỏ cũng quên mất việc đi tới khuyên nhủ.

"Hai người các ngươi!"

Nghiêm Tiển Ngưu đột nhiên quát hai đứa nhỏ: "Sau này tránh xa hắn ra, đừng để ta nghe thấy các ngươi gọi tên hắn, ta mà nghe thấy là đánh cả các ngươi luôn."

Ninh Châu sợ hãi đến tái mặt, ngơ ngác ở đứng đó.

Nhưng Tiết Đồng Chùy lại ngậm chiếc núm vú giả bằng gỗ trong miệng và nói: "Tiểu 'xư' đệ, đệ chưa chết đấy chứ?"

Lâm Diệp khó nhọc đứng dậy: "Không sao."

Lúc này, trên cơ thể hắn không có chỗ nào không đau, loại cảm giác đó giống như thể xương cốt toàn thân đều bị lộ ra ngoài, bị gió thổi qua, đau đến run rẩy.

Ninh Châu vẫn đứng tại chỗ, cảnh giác nói: "Đồng Chùy, sư phụ đã nói đừng nói chuyện với tiểu sư đệ."

Tiết Đồng Chùy nói: " 'Xư' phụ nói không được gọi tên tiểu 'xư' đệ chứ không nói không thể nói chuyện."

Nói tới đây, trên khuôn mặt đứa bé bốn tuổi này đột nhiên xuất hiện vẻ vô cùng nghiêm túc.

"Nhưng tiểu 'xư' đệ, không gọi tên đệ thì phải làm thế nào, hay là đệ đổi tên đi."

Lâm Diệp đau đớn thành như vậy, lại còn bị Tiết Đồng Chùy trêu chọc, khiến hắn có chút muốn cười.

"Làm sao có thể tùy tiện đổi tên? Tên là do cha mẹ đặt, đổi là không hiếu thuận, ta đã đổi một lần rồi, không thể đổi nữa."

Hắn cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này với đứa trẻ bốn tuổi này.

Tiết Đồng Chùy cau mày, đột nhiên đôi mắt sáng lên: "Sau này ta sẽ gọi đệ là Ngũ Ngũ."

Lâm Diệp cuối cùng cũng đứng được dậy, giơ tay sờ sờ trán, nhìn thấy trên ngón tay hắn có máu.

"Tại sao lại là Ngũ Ngũ?"

“Bởi vì đệ là người thứ hai mươi 'nhăm' của võ quán."

“Ồ, tùy huynh."

Lâm Diệp vừa ứng phó vừa ngó xung quanh, tìm kiếm một nơi để kiểm tra thương thế.

Hắn không bao giờ ngờ rằng Nghiêm Tiển Ngưu lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc là vì hắn đánh nhau với đám người Cao Cung, hay là vì nịnh nọt sư nương, điều này cũng không thể xác định.

Nhìn thấy Lâm Diệp di chuyển khó khăn, Ninh Châu nghiến răng nghiến lợi nói: "Mắng thì mắng, đánh thì đánh."

Nói xong, cậu bé lao tới đỡ lấy cánh tay Lâm Diệp: "Tiểu sư đệ, ta dìu đệ về phòng."

Lâm Diệp cảm kích liếc nhìn cậu bé một cái, nói: "Không cần đâu, ta có thể đi. Các huynh đừng nói chuyện với ta kẻo sư phụ đánh mắng."

Ninh Châu lắc đầu: "Không quan tâm nữa."

Hai đứa trẻ một trái một phải đỡ Lâm Diệp trở về phòng, Tiết Đồng Chùy nhỏ như vậy nào dìu đỡ được, rõ ràng là đang kéo đi.

Vào phòng, Lâm Diệp ngồi xuống, cởi áo trên người chuẩn bị kiểm tra một chút, vừa mới cởi áo ra, bên ngoài có người sải bước vào.

"Ta nhớ ta đã nói với ngươi rằng căn phòng này ngươi không được tùy tiện vào."

Lâm Diệp không cần nhìn cũng biết là Trần Vi Vi, hắn cũng không thèm để ý, chỉ cúi đầu nhìn vết thương trên người mình.

Những chỗ bị gậy đánh trúng đều sưng tấy lên như từng đường sống núi, có chỗ bị rách cả da, máu rỉ ra trên đó.

Trần Vi Vi sửng sốt một chút, hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời, loại người như ngươi đáng bị giáo huấn như vậy!"

Lâm Diệp vẫn không thèm để ý, đứng dậy mặc quần áo, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Ninh Châu và Tiết Đồng Chùy.

"Đa tạ."

Nói xong liền định sải bước ra ngoài.

Trần Vi Vi bước ngang một bước, đứng chặn trước mặt Lâm Diệp: "Sư môn không lớn, nhưng xưa nay vốn sạch sẽ, không những căn phòng này không có chỗ cho ngươi dung thân mà võ quán này cũng vậy."

Lâm Diệp nhìn ánh mắt hung hãn bức người của Trần Vi Vi, trước đây vốn tưởng rằng người này có chút cá tính, hiện tại lại chỉ cảm thấy hắn ta ấu trĩ buồn cười.

Hắn hỏi với giọng bình tĩnh: “Nếu sư phụ không đánh ta, liệu huynh có nói những lời này không?”

Trần Vi Vi không phải là người ngu ngốc, đương nhiên nghe ra được ý nói hắn là cáo mượn oai hùm trong lời nói này.

"Ta hiện tại vẫn là sư huynh của ngươi, có thể giáo huấn ngươi."

Nói xong lời này, Trần Vi Vi dương thế: "Cho ngươi một cơ hội phản kháng, ngươi cũng có thể ra tay trước."