Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đúng lúc này, đám người Mạc Ngô Đồng chạy tới, hắn ta tiến lên chặn trước mặt Trần Vi Vi: "Đệ muốn làm gì?"
Trần Vi Vi nói: "Tên này không rõ lai lịch, cấu kết với bọn lưu manh trên đường để ức hiếp người dân. Ta vừa mới biết chuyện nên đương nhiên muốn dạy cho hắn một bài học."
Lâm Diệp chậm rãi xoay người nhìn Trần Vi Vi: "Khi cha ngươi bị lưu manh ức hiếp, sao ngươi không ra tay dạy những tên lưu manh đó một bài học?"
Trần Vi Vi sửng sốt một lát, sau đó tức giận.
"Ta cần ngươi quản?"
Hắn ta đấm một quyền về phía mặt Lâm Diệp.
'Bốp' một tiếng.
Nắm đấm của Trần Vi Vi bị bắt lại, nhưng người ra tay lại là Nghiêm Tiển Ngưu, không biết từ lúc nào ông ta cũng đã đi tới cửa.
"Ngươi không cần hắn quản thì hắn cũng không cần ngươi phải quản."
Nghiêm Tiển Ngưu hất tay Trần Vi Vi ra, sắc mặt có chút lạnh lùng và nói: “Sau khi sư phụ các ngươi chết đi, chỉ có người làm sư huynh mới có tư cách dạy dỗ sư đệ."
Trần Vi Vi hơi mở miệng nhưng không nói gì, hắn ta có vẻ ngạc nhiên không biết tại sao vừa rồi sư phụ lại bảo vệ Lâm Diệp sau khi giáo huấn hắn một cách tàn nhẫn như vậy.
Lâm Diệp xoay người đi ra ngoài, Mạc Ngô Đồng vội vàng đuổi theo hắn.
"Tiểu sư đệ, đệ đi đâu vậy? Ta dẫn đệ đi."
"Sư huynh, xin hãy trở về."
Trả lời lại sáu chữ, Lâm Diệp bước ra ngoài.
…
Lâm Diệp một mình rời khỏi võ quán, chịu đựng cơn đau và đi đến y quán nơi hắn đã mua thuốc lúc trước.
Khi vị thầy lang từng gặp hắn một lần kia nhìn thấy hắn, có điều gì đó lóe lên trong mắt.
"Sao vậy?" Thầy lang hỏi.
Lâm Diệp đi đến trước quầy nói: "Làm phiền đưa cho ta giấy bút, ta sẽ tự kê đơn thuốc, ngươi giúp ta lấy thuốc."
Thầy lang nói: "Ngươi cứ nói là được, không cần viết ra."
Lâm Diệp không nói nhiều nữa, nhanh chóng nói ra mười mấy vị thuốc, thầy lang kia nghe xong liền quay người đi lấy, không sai lệch chút nào.
Sau khi lấy xong, hắn ta nghiền tất cả thành bột theo liều lượng mà Lâm Diệp nói rồi trộn đều và gói lại.
“Phương thuốc này ngươi lấy đâu ra thế?"
Thầy lang hỏi.
Lâm Diệp vẫn trả lời "tổ truyền" giống như lần trước.
Lấy thuốc và tính tiền xong, Lâm Diệp xoay người bước ra ngoài.
“Phương thuốc này ngươi lấy từ đâu thế?"
Giọng nói của thầy lang lại vang lên từ phía sau, vẫn là câu nói đó, hắn ta dường như không tin rằng phương thuốc này là do tổ tiên của Lâm Diệp truyền lại.
Khi Lâm Diệp quay đầu nhìn về phía hắn ta, phát hiện thầy lang không có ở quầy nữa, tựa hồ như đột nhiên biến mất rồi.
Sau đó Lâm Diệp nghe thấy tiếng cửa y quán đóng lại, hắn lại quay đầu lại thì thấy thầy lang đã khóa cửa rồi, vẻ mặt như cười như không cười mà nhìn hắn.
"Ta khuyên ngươi nên nói sự thật."
Thầy lang bước từng bước một về phía Lâm Diệp: "Ta trước đây đã từng thấy qua đơn thuốc này, nó thuộc về kẻ thù sinh tử của ta. Nếu nó nằm trong tay ngươi, vậy thì nhất định có liên quan đến kẻ thù của ta."
Khi nói, hắn ta liếc nhìn cổ Lâm Diệp, rõ ràng hắn ta là một người đàn ông rất nho nhã, thậm chí có chút thanh tú, nhưng khi ánh mắt hắn ta quét qua cổ Lâm Diệp lại trở nên sắc bén như lưỡi dao, như thể chỉ cần nhẹ nhàng quét qua một cái là trên cổ của Lâm Diệp sẽ có thêm một đường màu đỏ.
Một giây trước, hắn ta còn là một cây liễu xanh mềm mại, giây tiếp theo, hắn ta liền biến thành một con rắn độc.
"Ngươi nói cho ta biết người đưa đơn thuốc cho ngươi ở đâu, ngươi có thể bình an vô sự đi ra ngoài. Nếu không nói, ngươi có thể sẽ phải chịu nhiều đau đớn, sống không bằng chết."
Lâm Diệp nghe thấy lời này liền trầm mặc một hồi, sau đó bắt đầu lùi lại, dần dần lùi về phía quầy và dựa lưng vào đó.
Thầy lang cười nói: "Có tác dụng sao?"
Lâm Diệp không trả lời, hắn vẫn luôn có tính cách như vậy, không muốn nói nhiều với người không quen biết.
Với những người thân thiết, hắn nói quá nhiều đến mức chính hắn cũng cảm thấy như vậy là quá mức, bà bà luôn chê hắn, nói hắn là lắm mồm.
Nhưng khi bà bà đau đớn, hắn chỉ có thể nói nhiều hơn, học theo những bà bà khác trong thôn làng, kể hết chuyện nhà chuyện cửa.
Những người thân thiết với hắn nào thực sự ghét hắn chứ, cực thích dáng vẻ nói chiều của hắn, bởi vì đó mới là dáng vẻ của thiếu niên.
Nhưng hiện tại hắn không có người thân thích.
Hắn lấy con dao đá luôn được cất giấu bên hông ra, không có vũ khí khác, Vân Châu Thành quản lý binh khí cực kỳ nghiêm ngặt.
Lưỡi dao đá này do chính tay hắn mài giũa, miễn cưỡng có hình dạng của một con dao, cũng miễn cưỡng mài ra chút sắc bén.
Khi thầy lang nhìn thấy tư thế phòng thủ của thiếu niên này, giống như nhìn thấy một con hổ con, tuy chưa đủ sức mạnh để thống trị núi rừng nhưng trời sinh đã có khả năng nhe nanh múa vuốt.
Nhưng hổ con cũng chỉ là hổ con, răng nanh thiên bẩm của nó chưa từng nhìn thấy máu, chưa từng bị gãy xương nên cũng không phải thần binh lợi khí gì.
"Xem ra ngươi quả thực thân thiết với kẻ thù của ta, thà chết chứ không chịu nói."
Thầy lang nói: “Nửa đời này, vận khí ta không tốt, tính ra cũng chỉ có hai lần may mắn, gặp được ngươi chính là lần thứ hai."
Hắn ta lại bước về phía trước.