Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đang nói chuyện thì thấy nhị sư huynh Đàm Bính Thần chậm rãi đi tới: "Theo quy tắc cũ, ngoại trừ ba tiểu đệ, những người khác đều theo ta luyện công."
Nghe thấy vậy, Lâm Diệp nghiêng đầu nhìn về phía Trần Vi Vi cách đó không xa, nhưng tên này lại không để ý tới ánh mắt của Lâm Diệp, quay người đi về phía hậu viện.
Hai ngày trước đều là hắn chủ động muốn dẫn ba tiểu đệ luyện công, thực ra là để đánh áp Lâm Diệp.
Hôm nay hắn lại dường như mất hứng thú rồi.
Lâm Diệp chắp tay về phía nhị sư huynh và hỏi: "Sư huynh, hôm nay là ai dạy ta?"
Đàm Bính Thần tùy ý chỉ vào Ninh Châu nói: "Ninh Châu sẽ dạy đệ."
Vị sư huynh thứ hai mươi ba - Ninh Châu lập tức cười nói: "Nhị sư huynh yên tâm, tiểu sư đệ cũng yên tâm, ta có thể dạy đệ."
Lâm Diệp nói một tiếng 'đa tạ nhị thập tam sư huynh', còn chưa xoay người lại, Tiết Đồng Chùy đã đưa tay kéo góc áo của hắn, ngẩng đầu lên và chớp chớp đôi mắt to ngấn nước: "Tiểu 'xư' đệ, ta cũng có thế dạy đệ."
Ninh Châu trừng mắt nhìn cậu bé một cái: “Bản thân đệ còn vô tích sự, đừng kéo chân tiểu sư đệ."
Nói xong, Ninh Châu kéo Lâm Diệp nói: "Chúng ta đi thôi."
Vào lúc này, Trần Vi Vi đi đến sân sau, đi ngang qua Lâm Diệp, hắn ta dùng giọng rất nhẹ mà khinh thường nói: "Lúc nào ngươi có thể đánh bại Ninh Châu thì hẵng tới tìm ta, chuyện một ngày một quyền kia tạm thời cứ nhớ đó, ngươi của hiện tại không đáng để ta bày dạy mỗi ngày."
Lâm Diệp chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái rồi sải bước đi ra ngoài.
Mạc Ngô Đồng nhìn thấy hai người họ như vậy, vẻ mặt có chút khó xử, hắn ta đương nhiên có mối quan hệ tốt hơn với Trần Vi Vi, nhưng cũng cảm thấy việc Trần Vi Vi bắt nạt Lâm Diệp là không đúng.
Lâm Diệp đi theo Ninh Châu đi tới một cái sân nhỏ, Ninh Châu nói: "Tiểu sư đệ, hay là đệ đứng tấn trước đi?"
Lâm Diệp gật đầu, đứng tấn tại chỗ.
Tiết Đồng Chùy ngậm núm vú giả bằng gỗ trong miệng, hai tay ôm một viên gạch lớn nặng hơn mười cân qua: "Quên treo cái này."
Lâm Diệp thầm nói 'Nhị thập tứ sư huynh, ta cảm tạ huynh.'
Vừa nghĩ tới đây, Ninh Châu liền cười nói: "Sao ta lại quên được nhỉ, tiểu sư đệ, đệ phải cảm tạ Tiết sư huynh của đệ."
Lâm Diệp không nói nên lời.
Những người trong võ quán này như thể căn bản không ở cùng một thế giới với những người bên ngoài.
Vân Châu Thành rồng rắn phức tạp, các thế lực giang hồ rắc rối khó gỡ, đằng sau mỗi thế lực giang hồ đều có sự hậu thuẫn của người quả quan phủ.
Ngay cả những kẻ lưu manh tưởng chừng như không lên nổi đài cũng có người chiếu cố.
Không ngoa khi nói rằng người trong Vân Châu Thành thật hiểm ác.
Nhưng những người trong võ quán này, ai nấy đều đơn thuần, dường như Nghiêm Tiển Ngưu, người không giỏi võ thuật và nhân phẩm cũng không ra gì kia vừa đóng cửa lại là đóng luôn cả tà khí và xấu xa dơ bẩn ở bên ngoài.
Tiết Đồng Chùy giơ viên gạch lên: "Tiểu 'xư' đệ, mau treo lên."
Ninh Châu đi tới lấy viên gạch và treo lên cho Lâm Diệp, giơ tay gõ lên đầu Tiết Đồng Chùy: “Đệ cũng đi luyện công đi.”
Tiết Đồng Chùy ngậm núm vú giả bằng gỗ trong miệng và lắc lư sang một bên đứng tấn.
Mới được một hồi, cậu bé đột nhiên nhếch mép: "Đi vệ sinh!"
Cậu bé vặn vẹo cái mông nhỏ của mình và lao ra ngoài.
Khóe miệng Lâm Diệp hơi nhếch lên, chỉ cảm thấy tiểu tử này thật sự chữa lành, giống như một tia sáng chiếu vào trái tim tràn đầy u ám của hắn.
Trong lòng hắn đương nhiên là tràn đầy u ám, hắn đã chăm sóc bà bà mấy năm, tất cả những gì hắn thấy đều là nỗi đau bệnh tật của bà bà.
Trước khi rời khỏi Vô Vi Huyện, tất cả những gì hắn nhìn thấy đều là lòng người hiểm ác, nào có chút ánh sáng nào có thể soi sáng trái tim hắn.
Không lâu sau, Tiểu Đồng Chùy quay trở lại với chiếc vòi voi lủng lẳng trong chiếc quần không đáy, bước đến trước mặt Lâm Diệp, đột ngột xoay người, sau đó cúi người chổng thẳng mông vào mặt Lâm Diệp.
"Tiểu 'xư' đệ, lau lau!"
Lâm Diệp "!!!"
Mấy ngày nay, Lâm Diệp luyện công đều là đứng tấn, hắn biết kỹ thuật cơ bản của mình quá kém nên không có gì phàn nàn, bảo luyện cái gì thì luyện cái đó.
Đến buổi chiều, Nghiêm Tiển Ngưu từ bên ngoài trở về, không biết vì sao sắc mặt có chút không tốt.
Ông ta nhìn cây chổi ở cửa, đưa tay cầm lên, thuận tiện gạt một cái, đầu chổi bị rơi ra, ông ta cầm cán chổi đi đến bên cạnh Lâm Diệp.
"Mục đích của đứng tấn là luyện cho cắm rễ dưới chân, ngươi đã luyện nhiều ngày rồi mà trông đứng tấn vẫn còn lỏng lẻo."
Vừa nói, ông ta vừa dùng cán chổi đánh vào chân trái của Lâm Diệp, ông ta dùng lực không nhẹ, một đòn này khiến sắc mặt Lâm Diệp lập tức thay đổi.
Thế nhưng hắn nghiến răng nghiến lợi không nhúc nhích, đau đớn đến mức khóe miệng giật giật nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào.
Bốp!
Nghiêm Tiển Ngưu lại đánh vào chân phải của Lâm Diệp một cái, đánh càng mạnh hơn, khiến chân Lâm Diệp run lên vì đau đớn.
"Rung?"
Nghiêm Tiển Ngưu đánh tới đánh lui vào hai chân Lâm Diệp khiến chân Lâm Diệp đau đến run lẩy bẩy.
“Thật sự cho rằng nịnh nọt sư nương ngươi mấy câu là ta không dám giáo huấn ngươi sao?"
Ông ta vừa nói vừa đánh hắn, sau mười mấy lần, Lâm Diệp cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà ngồi xuống đất.