Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lâm Diệp lại hỏi: “Hôm qua huynh ấy cùng huynh đi mở cửa, sao hôm nay lại không đi?"
Mạc Ngô Đồng nói: “Không muốn nhìn thấy đệ.”
Lâm Diệp nhìn về phía Trần Vi Vi đang nhấc khóa đá ở bên kia, Trần Vi Vi cũng đang nhìn hắn, ánh mắt giao nhau trong chốc lát, họ đều chắc chắn rằng đối phương là người mà mình nhìn không ưa.
Lâm Diệp vừa vào cửa liền hỏi: "Sư nương đâu?"
Mạc Ngô Đồng nói: "Sư nương chúng ta không thích ra ngoài, đợi một chút, sao đệ không hỏi sư phụ mà lại hỏi sư nương?"
Lâm Diệp cảm thấy không cần phải giải thích, nhưng hắn biết mình phải thay đổi tính khí, mau chóng làm quen với những sư huynh này mới được, cho dù là giả vờ, hắn cũng phải giả vờ nhiệt tình hơn một chút.
Các sư huynh lần lượt thức dậy, ai nấy đều ngáp dài ngáp ngắn, có điều ai cũng hiền lành thân thiện, nhìn thấy Lâm Diệp đều gọi một tiếng 'tiểu sư đệ'.
Bước đầu tiên để Lâm Diệp thay đổi tính tình chính là gọi mọi người là sư huynh, sau đó liền nhìn thấy Tiết Đồng Chùy với cặp mông trần truồng dụi mắt đi ra khỏi phòng.
Người đầu tiên cậu bé nhìn thấy chính là Lâm Diệp, cậu bé xòe ra bàn tay nhỏ của mình ra và nói: "Tiểu 'xư' đệ."
Lâm Diệp vốn tưởng rằng cậu bé muốn bế, không ngờ rằng lại là đi vệ sinh.
Tiết Đồng Chùy xòe tay ra và nói: "Đi vệ sinh, đi tiểu."
Đi tiểu xong, Tiết Đồng Chùy dụi mắt rồi quay trở lại, Lâm Diệp cúi đầu nhìn đôi giày đã ướt một nửa của mình.
Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ vì hắn không hề ghê tởm, cũng không hề cáu gắt, hắn là một người ưu sạch sẽ đấy.
Đây là một việc rất kỳ quái, sư nương, hắn cũng không ghét, tiểu sư huynh, hắn cũng không ghét, những người ở đây, hắn đều không ghét, cho dù là kẻ tham tiền như Nghiêm Tiển Ngưu kia, hắn cũng không ghét.
Trước khi rời khỏi Nam Sơn Thôn, hầu hết những người hắn gặp đều khiến hắn chán ghét, đặc biệt là những người nhờ bà bà giúp đỡ.
Có lẽ vì trời sinh hắn luôn cảnh giác với những tư tưởng xấu xa trong bản chất con người nên hầu như mọi lúc, phán đoán của hắn đều sẽ không sai.
Đang nghĩ tới đây, hắn nghe thấy Mặc Ngô Đồng cười nói: "Nước tiểu của trẻ con, không bẩn."
Lâm Diệp khịt mũi, cảm thấy mình có thể tiếp nhận cách nói này.
Vừa chuẩn bị luyện công, hắn liền nhìn thấy sư huynh 8 tuổi Ninh Châu đang ngái ngủ bước ra, ôm lấy Tiết Đồng Chùy.
Tiết Đồng Chùy vừa vùng vẫy vừa hét lên: "Đi vệ sinh rồi, đi vệ sinh rồi."
Vào lúc này, sư phụ Nghiêm Tiển Ngưu từ trong nhà đi ra, vừa khởi động cánh tay vừa nói: "Quy tắc cũ, lão đại không ở nhà, lão nhị dẫn ba đứa nhỏ nhất kia đi luyện kỹ năng cơ bản, những người khác đi theo ta tới hậu viện đánh quyền pháp ba lần."
Nhị sư huynh Đàm Bính Thần khom người nói: "Vâng, sư phụ."
Mạc Ngô Đồng và những người khác đi về phía hậu viện, Lâm Diệp theo bản năng đi theo, Mạc Ngô Đồng quay lại nhìn hắn: "Đệ còn chưa biết mình phải đi đâu sao?"
Lâm Diệp nhìn Mạc Ngô Đồng, Mạc Ngô Đồng nhìn hắn, nói: "Đệ chính là một trong ba đứa nhỏ nhất kia đó."
Lâm Diệp nhìn qua, chỉ thấy Ninh Châu cùng Tiết Đồng Chùy đang vẫy tay với hắn, trên mặt bọn họ tỏ vẻ kiểu 'xư' đệ, sao ngươi còn không qua đây?
Lâm Diệp có chút khó chấp nhận, lại bị Mạc Ngô Đồng đẩy một cái: "Qua đó đi."
"Sư phụ."
Trần Vi Vi đột nhiên hét một tiếng, đi đến trước mặt Nghiêm Tiển Ngưu, cúi người nói: "Hôm nay để ta dẫn ba sư đệ đi luyện công đi, nhị sư huynh đã lâu không luyện quyền với sư phụ rồi."
Nghiêm Tiển Ngưu gật gật đầu: "Cũng được, ngươi đi đi, lão nhị, ngươi dẫn các sư đệ đến hậu viện luyện quyền, đánh ba lượt, ta sẽ quan sát các ngươi đánh."
Mạc Ngô Đồng biết có gì đó không ổn nhưng lại rơi vào tình thế khó xử, nếu hắn ta nhắc nhở Lâm Diệp, điều đó sẽ khiến Trần Vi Vi cảm thấy khó chịu.
Đang lúc do dự, Nghiêm Tiển Ngưu liền đánh vào đầu hắn một cái và nói: "Còn chưa đi sao?"
Lâm Diệp theo Trần Vi Vi đến một góc viện, hậu viện là một đài diễn võ lớn, trước viện có một cái nhỏ, chỉ có trang bị đơn giản.
Trần Vi Vi nói với Ninh Châu và Tiết Đồng Chùy: “Hai đệ đi đứng tấn nửa tiếng trước đi."
Tiết Đồng Chùy rút núm vú giả bằng gỗ trong miệng ra và chỉ vào Lâm Diệp: "Tiểu 'xư' đệ thì sao?"
Ninh Châu xoa đầu cậu bé và nói: "Là tiểu sư đệ."
Tiết Đồng Chùy: "Tiểu đệ đệ."
Ninh Châu: “Đệ ấy lớn hơn đệ, đệ không thể gọi là tiểu đệ đệ."
Tiết Đồng Chùy: "Đại đệ."
Sau đó cậu bé nhìn xuống và nói: "Ta cũng có."
Lâm Diệp ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy mình sắp phế rồi, mới vào võ quán này mà ngày thứ hai đã sắp phế rồi.
“Đi luyện công.”
Trần Vi Vi lại nói lại một lần nữa, Ninh Châu dẫn Tiết Đồng Chùy sang một bên đứng tấn.
Trần Vi Vi liếc nhìn Lâm Diệp một cái: "Ngươi đi theo ta."
Lâm Diệp cũng không sợ, nếu hắn là kẻ hay sợ hãi, hắn đã không tới Vân Châu rồi.
Khi đến một nơi xa hơn một chút, Trần Vi Vi dừng lại, nhìn vào mắt Lâm Diệp và nói: "Hôm qua ta đã nhắc nhở ngươi rồi, không được ở trong nhà của người đó, nếu không mỗi ngày sẽ đấm ngươi một quyền."
Lâm Diệp xoay người rời đi, hắn không thèm để ý tới lời uy hiếp kiểu này.
Trần Vi Vi tiến tới một bước chặn Lâm Diệp lại, có chút lạnh lùng ngạo mạn nói: "Ta vẫn sẽ đánh ngươi một quyền giống như ngày hôm qua, ngươi không đỡ được thì do ngươi là phế vật."