Toàn Quân Liệt Trận

Chương 14. Cược một phen (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong trận chiến đó, đội quân bị tiêu diệt sạch đó bao gồm cả Vô Cụ Doanh, mà sư nương lại nói tên mù và tên què đều xuất thân từ Vô Cụ Doanh, mấu chốt trong đây nhất định phải làm rõ.

Ba từ Vô Cụ Doanh này khiến trong lòng Lâm Diệp kích động vô cùng, có lẽ đây chính là ý trời, để cho hắn thuận lợi tìm được manh mối như vậy.

Bà bà ơi, trước khi đi người đã nói cho con tất cả, con không từ chối là vì tất cả của tất cả đó đều là thù hận.

Lâm Diệp thu lại cảm xúc, nói với Lôi Hồng Liễu: "Sư nương, ta ra ngoài trước, không dám quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi."

Hắn cúi người hành lễ, bộ dạng ngoan ngoãn khiến Lôi Hồng Liễu cảm thấy đứa nhỏ này thật sự khác biệt, khác hẳn với những tên cà lơ phất phơ kia trong võ quán.

"Đi đi. Nếu sư phụ ngươi không dạy được gì về mặt luyện công thì có thể tới hỏi ta."

Lôi Hồng Liễu cười lớn, cúi người nhéo mặt Lâm Diệp một cái: "Ta chính là thích những đứa trẻ ngoan ngoãn."

Lâm Diệp giật mình bởi hành động đột ngột như vậy, mấy năm nay ngoại trừ bà bà ra, hắn chưa từng thân thiết với bất cứ ai cả.

Hẵn sững sờ tại chỗ, vào lúc này hắn đột nhiên nhận ra mình lại không hề thấy chán ghét, lẽ ra hắn nên ghét loại hành động này mới phải.

Từ trong nhà đi ra, Lâm Diệp đã bắt đầu suy nghĩ làm sao điều tra được thông tin từ người què và người chột kia.

Nghiêm Tiển Ngưu không biết sẽ ngủ đến lúc nào, hắn mới tới cũng không ai chủ động nói chuyện với hắn, hắn bèn ngồi một mình ở một bên, xem những sư huynh kia luyện công.

Khi trời gần tối, hắn mới đi đến bãi cát ở một bên, muốn dùng khóa đá* để kiểm tra sức mạnh của mình, đang chuẩn bị cúi xuống, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

(*) Khối tạ bằng đá có quai xách để tập sức mạnh cánh tay.

Lâm Diệp theo bản năng lùi bước, nhưng nhìn thấy đó là Trần Vi Vi lầm lì ít nói kia đang đứng trước mặt mình.

"Có chuyện gì à?"

Lâm Diệp hỏi.

Trần Vi Vi nhìn hắn từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút lạnh lùng mà nói: "Ngươi muốn ở lại võ quán thì hãy chuyển ra khỏi nhà họ Trần kia đi."

Lâm Diệp nói: "Bắt buộc sao?"

Trần Vi Vi "Phải."

Lâm Diệp hỏi: "Nếu không thì sao?"

Trần Vi Vi nói: “Tiếp theo ta sẽ đấm một quyền vào ngực ngươi, ngươi nhận lấy đi."

Vừa dứt lời, hắn ta liền đấm về phía ngực Lâm Diệp, Lâm Diệp chéo hai tay chặn cú đấm này lại, nhưng lại bị kinh hãi đến lùi lại bốn năm bước.

"Nếu không chuyển ra ngoài, vậy thì mỗi ngày ở võ quán ngươi sẽ nhận của ta một quyền, quyền hôm nay chỉ là cảnh cáo, từ ngày mai trở đi, mỗi một quyền sẽ ngày càng mạnh hơn."

Nói xong câu này, Trần Vi Vi xoay người rời đi.

Lâm Diệp cảm nhận được cánh tay đau nhức tê dại, nghĩ như vậy cũng tốt, nếu không ai sẽ giúp ta trở nên mạnh mẽ chứ?

Bồ Tát nói lão tổ tông đã tạo ra rất nhiều cách xưng hô cho các mối quan hệ, tất cả đều là ràng buộc, nếu mối quan hệ này có vấn đề thì hoặc là bạn không tốt hoặc là người kia không tốt.

Lâm Diệp lúc đó hỏi Bồ Tát, nếu như cả hai người đều không có gì không tốt cả nhưng mối quan hệ lại bị đứt đoạn thì làm thế nào?

Bồ Tát cho rằng đó là sự đứt đoạn giả, hai bên nối lại mối quan hệ, thứ thiếu chỉ là một cái cớ dễ thương mà thôi.

Ví dụ, ta nghe nói gần đây ngươi gầy đi rồi? Đừng quá bận tâm với câu trước đó, cho dù là đối với nam hay nữa thì đều có thể nói.

Vì vậy Lâm Diệp cảm thấy mối quan hệ giữa Trần Vi Vi và Lão Trần vẫn chưa đứt đoạn.

Hắn từ trước đến nay đều lo lắng cho chuyện của người khác, Bồ Tát lúc đó từng nói với hắn, con cũng chỉ là một thân nam nhân, nếu con là nữ nhân, các bà tám trong phạm vi trăm dặm sẽ đều gọi con một tiếng 'nhị đương gia'.

Lâm Diệp cười, bởi vì hắn chỉ có thể là lão nhị, Bồ Tát bà bà không cho phép người khác vượt qua bà.

Trở lại tiểu viện, Lâm Diệp múc nước đi tắm, nhìn thấy trên cánh tay mình có vết bầm tím.

Một quyền kia của Trần Vi Vi quả thực rất mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với sức mạnh mà một người ở độ tuổi như hắn ta nên có.

Khi Lão Trần bán mì trở về, trong tay ông ta cầm hai cái bánh nướng không vừng, hỏi Lâm Diệp có ăn không, Lâm Diệp đương nhiên là ăn.

Sau khi ăn xong hắn nói với Lão Trần: “Ngày mai ta muốn ăn nữa, hơn nữa còn muốn ăn ba cái, không đưa tiền, ông trả đi."

Lão Trần đương nhiên không biết vì sao ông ta phải trả, nhưng Lão Trần quá thật thà, chỉ cười nồng hậu và nói không có vấn đề gì.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Lão Trần đang chuẩn bị mì cần dùng cho ngày hôm nay, Lâm Diệp đã thay bộ áo xường xám màu xanh của võ quán, chuẩn bị ra ngoài.

Lão Trần hỏi sao đi sớm như vậy, Lâm Diệp nói hôm qua lại đụng phải cây, lại thua rồi nên phải đi luyện công sớm một chút.

Hắn kỳ thực đã tính toán thời gian xong xuôi, lúc đi tới cửa võ quán, đúng lúc Mạc Ngô Đồng tình cờ mở cửa võ quán.

Lâm Diệp tò mò nói: "Tại sao luôn là huynh mở cửa?"

Mạc Ngô Đồng ngáp một cái, quay đầu nhìn Trần Vi Vi đang luyện công trong sân: "Bởi vì tên kia mỗi ngày đều dậy sớm như vậy, ta đành phải cùng dậy theo hắn."