Toàn Quân Liệt Trận

Chương 16. Cược một phen (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dù trong lòng Lâm Diệp có bình tĩnh đến thế nào thì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, sao có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, thế là hắn gật đầu: "Cứ tới đi."

Trần Vi Vi đấm một quyền về phía ngực Lâm Diệp, một hình ảnh lập tức xuất hiện trong đầu Lâm Diệp.

Ngày hôm qua sau khi trở về, hắn đã suy nghĩ rất lâu, cảnh tượng này lặp đi lặp lại trong đầu, suy nghĩ làm thế nào để phá một quyền này, tốt nhất là có thể phản công.

Khi Trần Vi Vi đấm đến trước ngực hắn, Lâm Diệp không chéo tay phòng thủ như ngày hôm qua nữa mà thay vào đó hạ khuỷu tay xuống và đánh vào cổ tay Trần Vi Vi, đồng thời đấm một quyền về phía ngực của Trần Vi Vi.

Cú đấm kia của Trần Vi Vi đột nhiên thay đổi, hắn ta xòe bàn tay ra nắm lấy khủy tay của Lâm Diệp và dùng sức hất lên, nắm đấm của Lâm Diệp đánh vào cằm mình.

Lần này lực mạnh đến mức Lâm Diệp cảm thấy đầu choáng váng.

Vì ngả người về phía sau nên cú đấm kia của hắn cũng không trúng vào ngực Trần Vi Vi, chỉ quét qua một cái, cách trong gang tấc.

Trần Vi Vi quay người, chắp tay sau lưng bước đi, vừa đi vừa nói: “Qua bên kia đứng tấn."

Hắn ta không dùng lời nói sỉ nhục gì nhưng Lâm Diệp lại cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời mình bị người khác sỉ nhục khó chịu như vậy.

Lâm Diệp đi tới phía bên kia và đứng đó, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi đứng tấn.

"Thẳng cánh tay."

Trần Vi Vi ra lệnh, nhưng Lâm Diệp cũng không cãi lại, giơ thẳng hai cánh tay về phía trước.

Trần Vi Vi quay người, lấy một viên gạch xanh, ở trước mặt Lâm Diệp dùng một chưởng đánh vỡ viên gạch dày cứng kia thành hai nửa, dùng dây thừng buộc hai nửa viên gạch lại rồi treo trên hai cánh tay của Lâm Diệp.

Trần Vi Vi vẫn mang theo bộ dạng lạnh lùng như cũ, nói với Lâm Diệp: "Nếu gạch rơi, buổi trưa không được phép ăn cơm."

Khi còn ở Nam Sơn Thôn, Lâm Diệp cảm thấy mình cũng được coi là khá chăm chỉ luyện công, chỉ cần có cơ hội là sẽ lén đi luyện.

Bởi vì hắn muốn hoàn thành kế hoạch to lớn kia, phải đối mặt với một đám người giết người như ngóe, hắn biết mình không thể lơ là chút nào.

Nhưng khi bước vào võ quán, hắn mới nhận ra rằng những thứ mình lén tập luyện kia, thật sự chỉ là khua tay múa chân.

Hắn kiên trì chưa được mười phút, hai tay đã đau nhức đến mức tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào.

"Tại sao Trần sư huynh lại muốn bắt nạt đệ?"

Ninh Châu hỏi, ngay cả cậu bé cũng có thể nhìn ra được có chuyện gì đó không đúng.

Lâm Diệp cười cười với Ninh Châu: “Không phải bắt nạt mà là rèn luyện cho lực cánh tay của ta."

Hắn không muốn giải thích bất cứ điều gì với một đứa trẻ tám tuổi, đó là một việc rất phiền phức và vất vả, hơn nữa hắn cũng không mong muốn trong lòng một đứa trẻ tám tuổi nảy sinh chút đen tối nào.

Ninh Châu nói: "Tiểu sư đệ, nếu ngươi không kiên trì được nữa thì buông đi, bữa trưa của ta, ta sẽ chia cho đệ một phần."

Lâm Diệp cảm kích nhìn Ninh Châu, hắn còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Tiết Đồng Chùy ở bên cạnh rút núm vú giả bằng gỗ đưa cho Lâm Diệp: "Ta cho đệ mượn Nãi Nãi của ta một lần."

Lâm Diệp: “Vẫn là không cần đâu."

Giữ như vậy thêm mười phút nữa, Lâm Diệp không thể tiếp tục kiên trì, cánh tay buông xuống, hai viên gạch xanh rơi xuống đất.

Loại gạch viên lớn dùng để xây tường thành này cực kỳ nặng, nửa viên gạch cũng đã nặng hơn năm cân, trước đây hắn chưa từng luyện qua, có thể giữ được lâu như vậy đã rất lợi hại rồi.

Gạch vừa rơi xuống, Trần Vi Vi liền nhìn sang, không mắng cũng không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt thản nhiên liếc nhìn hắn.

Hơn nữa, thứ hắn nhìn không phải chỉ là Lâm Diệp, mà còn liếc qua hai viên gạch xanh rơi xuống đất kia nữa.

Hắn đợi đến lúc nửa tiếng trôi qua mới đi tới, cúi xuống nói với Tiết Đồng Chùy: “Đi chơi đi.”

Tiết Đồng Chùy rút núm vú giả ra và nói: "Đa tạ Trần sư huynh."

Rồi cậu bé chạy lạch bạch ra ngoài chơi, đối với một đứa trẻ bốn tuổi rưỡi, hạnh phúc luôn đơn giản như vậy.

Trần Vi Vi nói với Ninh Châu: “Đệ luyện bình quyền mà sư phụ dạy ba lượt, sau đó cũng có thể đi chơi."

Ninh Châu khom người nói: "Cảm ơn sư huynh."

Hắn ta liếc nhìn Lâm Diệp, Lâm Diệp vậy mà lại vô thức cười với hắn ta, khi khóe miệng nhếch lên, những giọt mồ hôi đọng lại nơi khóe miệng, có chút mặn chát.

“Xem ra những ngày tháng bị ta đánh mỗi ngày của ngươi sẽ không ngắn đâu.”

Trần Vi Vi đi đến một bên, cầm lấy hai khóa đá nặng mười cân, đứng vững thế tấn rồi duỗi hai tay về phía trước.

Hắn ta không còn để ý đến Lâm Diệp nữa, Lâm Diệp hít sâu một hơi, cúi người nhặt hai nửa viên gạch xanh lên, treo lên cánh tay mình.

Trần Vi Vi liếc nhìn hắn một cái, vẫn lạnh lùng bình thản như cũ.

Lâm Diệp lại đứng tấn, như thể tự nhủ mà nói một câu: “Ta cá là huynh sẽ đánh không đến một tháng."

Trần Vi Vi nói: "Đánh không đến một tháng thì sau này ta gọi ngươi là sư huynh, bất kể điều gì ta cũng sẽ nhường cho ngươi, ta mà đánh được đủ một tháng, ngươi phải rời khỏi võ quán, cũng rời khỏi nhà kia đi."

Lâm Diệp nói: "Lý do?"

Trần Vi Vi không trả lời, không muốn trả lời, bởi vì khi nhìn thấy Lâm Diệp, hắn ta sẽ nghĩ đến phụ thân của mình, sẽ nghĩ đến căn nhà đó.