Tiên Gia (Dịch)

Chương 2. Bà Lão Trong Mộ!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dư Khuyết không nói chuyện, trên tay cũng không dám móc bùn nữa, dường như trong lòng đang e sợ âm thanh lớn có thể quấy nhiễu đến những thứ không sạch sẽ gì đó.

Ùng ục ùng ục.

Bỗng nhiên cái bụng của hắn lại phát ra một tràng âm thanh ùng ục sôi trào, thậm chí chỉ trong nháy mắt sau đó, cảm giác đói cồn cào đã đánh úp lên đầu hắn. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, vội đưa tay vào trong ngực, muốn lấy ra đồ ăn.

Nhưng kỳ quái thay, hắn sờ tới sờ lui cũng không tìm thấy cái gì, rõ ràng trước đó, hắn đã đặt mấy cái bánh nướng ở trong ngực mình rồi, vậy mà giờ tất cả đều trống rỗng, rất có thể là lúc hắn nhảy nhót đi đường chúng nó đã rơi mất rồi.

Dư Khuyết vừa ổn định lại tâm thần, đã có chút tê dại: "Bánh nướng của ta đâu rồi?"

Cũng may một tiếng cười mắng tràn đầy từ ái, lại vang lên từ trong cái hầm trú ẩn: "Chàng trai à ngươi ngốc quá, đi đường dài lại không mang theo chút lương khô hay bột mì rang chín gì hả?"

Ngay sau đó, thanh âm răng rắc vang lên, trong hầm trú ẩn truyền đến tiếng thở dốc, rất nhanh, một cái hũ sành đã được giơ lên, trực tiếp xuất hiện ở trong mắt Dư Khuyết.

Hắn trông thấy một cái bóng đen đang nằm sấp trong cửa hang, đối phương giơ hũ sành nọ tới, nói: "Ở đây lão thân còn chút mì lạnh và hơn phân nửa cái màn thầu. Trời lạnh, chưa bị trương nở hay ôi thiu, ngươi ăn tạm vậy."

Dư Khuyết vừa thận trọng vừa chần chờ, vốn dĩ hắn muốn từ chối nhưng lại cảm nhận được mùi vị ngọt ngào chui thẳng vào trong mũi khiến cổ họng ngứa ngáy không thôi, trong lòng như bị mèo cào, rất muốn ăn mấy thứ đó.

Vì thế hắn nương ánh trăng mỏng manh như tờ giấy, liếc mắt nhìn bên trong cái hũ sành, lại vội vàng nuốt nước miếng nói: "Thật là thơm! Màn thầu này của ngài còn có nhân trứng chảy ở bên trong, hương vị thơm ngọt thật, người trong nhà đối xử với ngài thật là tốt."

Tiếng cười lại vang lên: "Đúng vậy, thật tốt... Chỉ tiếc ra bọn chúng lại xây thêm mấy viên gạch, rốt cuộc ta cũng không ăn được nữa rồi."

Lúc này, Dư Khuyết mới chú ý tới cái hầm trú ẩn quái dị trước mắt, trong lòng vừa lo lắng vừa chần chờ lên tiếng hỏi: "Đây là nguyên nhân gì vậy? Vì sao lão nhân gia lại phải ở trong cái hầm đã bị lấp gạch bên ngoài, chẳng lẽ để tránh né mãnh thú ư?"

Trong động lại truyền ra thanh âm suy yếu: "Mấy con gấu mù hay hổ đi hoang kia thì có gì đáng sợ mà phải trốn? Ta ở trong này là để tránh người. Ta già rồi, đã hơn sáu mươi, không còn tác dụng gì nữa. Đại nhi tử của ta mới cùng nương tử của hắn cõng ta đến đây. Tu sửa một cái mộ phần nhỏ, để ta ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong động, mỗi ngày chúng nó sẽ đến đưa cơm một lần, còn mỗi lần sẽ xếp chồng một viên gạch ngoài cửa động. Chờ lúc nào cửa động bị phong kín nghĩa là chúng nó không còn đưa cơm tới nữa, nơi đây cũng trực tiếp trở thành mộ phần của lão thân luôn. Trong thôn đều gọi nơi này là "Mộ Ngõa Quán."

Những lời này khiến Dư Khuyết giật mình hiểu ra, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, hắn hoảng sợ nói: "Lão nhân gia! Loại hủ tục chờ chết trong hầm kiểu này, vãn bối chỉ từng thấy qua ở trên sách mà thôi. Thầy dạy trong huyện còn nói, toàn bộ khu vực Hoàng Sơn đã sớm thủ tiêu hủ tục xấu xa bực này rồi mà, sao người trong nhà ngài lại có thể làm ra loại hoang đường như vậy?"

Giọng nói bất đắc dĩ kia lại vang lên: "Quan có quan pháp, gia có gia có nan. Trong miệng không có lương thực, đâu cần đến mẹ nữa?"

Thấy lão phụ nhân chủ động biện minh cho người trong nhà mình, trong lúc nhất thời Dư Khuyết cũng chỉ trầm mặc không biết nên nói gì. Nhưng không hiểu vì sao, thân thể căng thẳng của hắn bỗng nhiên đã dịu đi rất nhiều, trong tay cũng bắt đầu sinh ra khí ấm.

Xét cho cùng, quỷ nghèo cũng không phải quỷ, không có gì phải sợ cả.

Mà lão phụ nhân trong hầm trú ẩn trông thấy hắn trầm mặc, lại cười nói: "Hai người bọn họ nhẫn tâm, nhưng tôn nhi ngoan của lão thân lại cực kỳ đáng yêu, rất gần gũi với ta. Nó chỉ là một đứa nhỏ, nhưng rất quyết tâm chạy một ngày một đêm đến đưa cơm cho ta, thậm chí trước khi trở về còn kéo rơi mấy viên gạch."

Bà lão lại thao thao nói với giọng điệu tràn đầy tự hào, nhưng ngay sau đó, trong động lại truyền ra tiếng khóc nức nở không thể kiềm nén được: "Mì lạnh này, màn thầu này... Chính là nó đưa tới. Ngươi ăn một chút đi, ăn xong còn có sức lực, nhưng đừng móc bức tường gạch này ra, móc nó ra sẽ làm liên lụy đến một nhà cháu ngoan của ta. Chỉ hy vọng ngươi có thể tiện đường đi một chuyến vào trong thôn, giúp lão thân chuyển mấy câu cuối cùng cho đứa cháu ngoan ấy... Nãi nãi nhớ con, đứa cháu ngoan của nãi nãi."

Cứ như vậy, bà lão trong mộ phần lại không ngừng khóc lóc kể lể.