Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Núi hoang vắng người, mưa dầm lạnh lẽo, như có như không, hàn ý thâm trầm.
Vùng đất Hoàng Sơn sau mùa đông, trăng thưa núi lạnh, cỏ cây héo rũ.
Leng keng, leng keng leng keng!
Tiếng chuông dồn dập vang lên trong rừng cây khô, một bóng người đột nhiên đi ra từ trong khe núi, lắc qua lắc lại, gây nên động tĩnh không nhỏ.
Trên người Dư Khuyết mặc một bộ áo gai mỏng manh trắng thuần, hai gò má gầy guộc, đang giậm chân nhảy nhót đi lại trong núi, chiếc chuông trên tay không ngừng rung động.
Trên người hắn cõng một cái gùi sách bằng trúc, dưới chân mang theo đôi guốc gỗ leo núi, bày ra bộ dáng thiếu niên đi thi, ăn gió nằm sương, đang vội vàng muốn tiến trong Hoàng Sơn huyện thành thi cử cầu học, hoàn toàn không muốn bỏ lỡ học kỳ này.
"Trời hoang mang, đất hoang mang, ta đang vội vàng đi trên núi, quân tử qua đường chớ quấy rầy, một đường đi đến khi trời sáng."
Dư Khuyết gắng gượng đi nhanh trong rừng, trong miệng còn lẩm bẩm không ngừng như vậy.
Bốn phía có tiếng gió, tiếng lá khô bị giẫm lên, tiếng kêu quái dị, tiếng hét chói tai, tất cả đều khiến chiếc chuông đồng trong tay hắn càng thêm run rẩy, người cũng trở nên nghi thần nghi quỷ.
Bỗng nhiên, có tiếng mèo kêu vang lên ở ven đường:
"Sai rồi, đọc sai rồi, chàng trai ngươi mau dừng lại." Thanh âm nọ đột nhiên vang lên khiến tâm thần Dư Khuyết thoáng rung động, cũng khiến động tác chạy đi của hắn lập tức ngừng lại, toàn thân trở nên cứng đờ, không dám nhúc nhích, vội vàng nín thở.
Trong lặng lẽ, hắn dùng khóe mắt ởliếc thấy một cái hầm trú ẩn nhìn như mộ phần ở ven đường . Cái hầm trú ẩn kia chỉ cao bằng nửa người, được xây dựa vào vách núi, trên đỉnh có mái che mưa chắn gió, ngoài cửa ra vào còn dùng từng viên gạch đỏ bịt kín lại, nhưng không khóa kín, còn để lộ ra một cái lỗ đen to bằng đầu người, nhìn thẳng về phía Dư Khuyết.
Nhìn cái hang quái dị này, phía sau lưng Dư Khuyết bỗng chốc run lên. Hắn ráng chống đỡ thân thể mình, sau đó run giọng kêu lên: "Có người sao?"
"Đúng, có người." Một thanh âm suy yếu truyền ra từ trong sai hầm trú ẩn nọ, thanh âm già nua mà nhỏ bé, hẳn là một lão phụ nhân.
Vừa nghe thấy đối phương có thể nói chuyện, Dư Khuyết cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn ổn định bàn tay mình, lại vươn tay sờ sờ trên người, chợt phát hiện chỉ một thoáng vậy thôi mà toàn thân mình đã toát ra một đống mồ hôi lạnh, vô cùng lạnh. Hắn lại sờ sờ lên cái gùi sách của mình, lúc này mới phát hiện thời tiết quỷ quái ở trong núi, rõ ràng là đang tốt đẹp, ai ngờ một khắc sau lại đổ mưa.
Đã đi đường ban đêm, cũng không thể đi lại trong mưa đêm được, nếu không dù chưa bị gấu ăn quỷ cắn, chỉ sợ thân thể nhỏ bé này của hắn cũng không chịu đựng nổi đến lúc tới Hoàng Sơn huyện thành.
Lúc này, Dư Khuyết đang chăm chú nhìn về phía cái hầm trú ẩn quái dị kia, cùng với cái lỗ lớn trên đỉnh hầm bằng phẳng, thì thầm nói: "Chẳng lẽ đây là căn hầm trú ẩn của thợ săn trong núi, xây dựng để tránh mưa trốn thú?"
Vì vậy, hắn lấy hết can đảm, tiến lên cúi người xuống, thử thăm dò một câu: "Lão nhân gia, ban đêm có mưa, ta muốn mượn nơi này trú ngụ một phen, chẳng biết có được hay không?"
Lão nhân trong hầm trú ẩn khàn khàn giọng nói: "Dễ bàn dễ bàn, vừa vặn ngươi cứ tiến vào nơi này lải nhải vài câu với lão thân đi."
Dư Khuyết không đáp lời, chỉ gật đầu, thân thể hắn có chút căng thẳng, hai tay ôm lấy gùi sách, dựa lưng vào vách đá, còn khẩn trương gõ gõ chút bùn nhão kẹt trong guốc gỗ.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhớ ra câu nói lúc trước, hình như lão nhân gia nọ đang muốn tán gẫu với hắn, vì thế mới hướng vào trong hầm trú ẩn nói: "Đúng rồi, lão nhân gia nói ta đọc sai rồi, đây là có chuyện gì vậy?"
Bà lão trong hầm trú ẩn không để ý tới câu nói có phần thất lễ của hắn, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
"Ai nha! Chàng trai này, ngươi nói câu 'Trời hoang mang, đất hoang mang' kia là sai rồi, rõ ràng nguyên câu là "Nhà ta có một đứa nhỏ khóc đêm, quân tử qua đường niệm ba lần, ngủ một giấc đến khi trời sáng". Đây là bài thơ dùng để ngăn trẻ nhỏ khóc đêm, sao ngươi lại thay đổi chú ngữ lung tung, dùng để đi đường? Ngươi đọc linh tinh như vậy sao cầu được thần linh phù hộ, chỉ tổ rước lấy yêu ma quỷ quái đỏ mắt mà thôi."
Động tác của Dư Khuyết lập tức trở nên cứng đờ, sắc mặt có chút xấu hổ, hắn nhỏ giọng nói: "Hẳn là không đến mức đó chứ..."
Tiếng cười khẩy truyền ra từ trong hầm trú ẩn: "Cháu trai của lão thân năm đó rất thích quấy khóc, lúc đi tìm tiên gia trong huyện cầu bùa nước, tiên gia đã cố ý dặn dò rằng tuyệt đối đừng sửa đổi chú ngữ lung tung, nếu không chỉ có họa mà không có phúc đâu. Tal ừa ngươi để làm gì chứ..."
Tiên gia vốn là cách thế gian dùng để gọi những người tu hành.
Tiên gia có thể nuôi thần dưỡng quỷ, chuyên trị tà sự, cho nên kiêng kị theo như lời bọn họ nói đương nhiên không phải là giả.