Tiên Gia (Dịch)

Chương 3. Niệm Sai Chú Ngữ, Chỉ Có Họa Mà Không Có Phúc!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dư Khuyết đưa mắt nhìn lên đỉnh mộ được xây bằng ngói kia, khẽ cắn răng một cái, sau đó đứng lên, vái chào vào trong hầm, nói lớn: "Được! Ăn lương thực của người, nhận ủy thác của người. Lão nhân gia, xin người cứ yên tâm, vãn bối không đi móc gạch, chỉ muốn nhân tiện đi thăm hỏi đại nhi tử của lão nhân gia người một chút mà thôi!"

Cả người hắn chợt bốc lên hơi nóng, tâm trạng phóng khoáng hào hùng, trực tiếp tiến lên một bước.

Xoẹt xoẹt, hũ gốm ma sát cùng cửa động, người trong động cố sức đưa hũ ra ngoài, tiếng nức nở trong miệng cũng càng ngày càng nặng nề hơn, không rõ là khóc hay cười.

Dư Khuyết đưa tay đón lấy cái hũ sành kia, tính nuốt từng ngụm lớn, ăn xong rồi làm việc! Nhưng vừa mới sờ lên, bàn tay của hắn đã khẽ run rẩy, một tiếng rắc vang lên!

Dư Khuyết không cầm chắc, cái hũ đột nhiên rớt khỏi bức tường gạch, nặng nề đập vào tảng đá dưới chân, trực tiếp chia năm xẻ bảy. Đương nhiên là khẩu phần lương thực trong hũ cũng văng ra bên ngoài, hơn phân nửa đều vương vãi trên tường gạch.

Ánh trăng chiếu xuống, vách tường biến thành màu hồng phấn, rực rực rỡ rỡ, trông khá đẹp mắt, nhưng rõ ràng thứ này không phải là mì sợi mà giống như ruột gà ruột vịt đã cứng ngắc, thậm chí còn dinh dính trơn trượt, phát ra mùi tanh nồng.

Thứ đẹp mắt nhất trong đó, lại là một cái đầu của đứa nhỏ được đựng dưới đáy hũ.

Nó thoáng xoay chuyển một cái, hốc mắt tối om kia và hai mắt của Dư Khuyết đối diện với nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ khó tin.

Dư Khuyết cũng ngơ ngác nhìn một màn này.

Tới tận thời điểm ấy, rốt cuộc đầu óc của hắn ong ong lên, mùi hương ngọt ngào vốn lan tỏa khắp miệng mũi đã phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất, chỉ trong nháy mắt, tất cả đều trở nên tanh hôi, mùi nước tiểu khai, mùi phân thối, ghê tởm đến kinh người.

Giờ khắc này ở trong hầm trú ẩn, từng âm thanh nức nở lại càng thêm vang dội, tựa như đang khóc, lại tựa như đang nuốt nước bọt, bật cười.

Xoạt xoạt!

Ngay sau đó, một khuôn mặt nữ tính già nua, đầu đội mũ liệm, mặt mọc lông trắng, trực tiếp xuất hiện ở phía sau cánh cửa hầm, nhìn chằm chằm vào Dư Khuyết. Lão phụ với gương mặt đầy lông và ánh mắt sắc bén như mèo, vừa toát lên vẻ hung ác nham hiểm vừa tràn đầy thèm khát, không ngừng mài bộ nanh vuốt trên tay, sau đó hưng phấn cười the thé với Dư Khuyết: "Chàng trai, ngươi sao còn không ăn? Phải ăn no mới có sức lực lên đường chứ..."

Ánh trăng trước hầm trú ẩn trở nên âm lãnh đến ướt đẫm.

Trên người Dư Khuyết chỉ còn lại những trang giấy trắng, toàn thân phát lạnh, hắn bắt đầu run rẩy.

Bà lão với gương mặt lông lá kia lại bật cười quái dị, chậm rãi bò từ trong phần mộ kia ra, trong miệng còn chảy nước miếng: "Ngươi không ăn? Vậy ta đây sẽ ăn hết, ăn hết tim gan của ngươi, ăn luôn mũi miệng của ngươi, hì hì hì!"

Nhưng ngay khi bà ta vừa mới bò ra khỏi cái mộ, tiếng cười trong miệng chợt ngừng lại, trên mặt toát lên vẻ ngạc nhiên nghi ngờ khó tả, đôi mắt lấp lóe sáng không ngừng nhìn ngó khắp nơi.

Chỉ vì không biết từ khi nào, ngoại trừ thiếu niên này, phía trước cửa động còn có thêm hai bóng người đứng ở hai trái phải của ngôi mộ, vì thế mới vừa vặn bị che khuất đi.

Bọn họ một mập một gầy, trên người mặc áo ngắn vải thô, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh trăng không có bóng, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào bà lão mặt lông, gót chân cách mặt đất, tuyệt đối không phải người.

Lão phụ mặt lông nhìn hai con quỷ ảnh trước mặt, con ngươi lập tức co rút lại, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi hoảng hốt, nhưng không thể nhúc nhích được.

Đinh linh linh!

Ngay sau đó, một hồi chuông đồng vang lên, kèm theo đó là tiếng cười không thể kiềm chế được truyền đến, trực tiếp phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch đến căng thẳng xung quanh.

Chỉ thấy thân thể Dư Khuyết thoáng lung lay lảo đảo, chiếc chuông đồng trong tay hắn cũng lắc lư loạn cả lên. Sau đó, hắn cất cao giọng nói: "Lão nhân gia, ngài nói đúng, niệm sai chú ngữ, chỉ có họa mà không có phúc, chỉ khiến bản thân trêu chọc đến yêu quỷ mà thôi. Nhưng... đây rốt cuộc là tai họa của ta, hay là tai họa của ngài vậy?"

Hắn cười đến mức cái miệng toét ra, hàm răng trắng bệch, thân thể trực tiếp biến đổi, trở thành quỷ khí âm trầm, so sánh với bộ dáng trước đó, tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau.

Cảnh tượng này đã dọa cho bà lão mặt lông lá hoảng hồn một trận, trong mắt bà ta tràn ngập kinh hãi nghi ngờ, con ngươi co rút lại, chợt phát ra những tiếng mèo kêu hung tợn. Ngay sau đó, thân thể rút lui, muốn bò trở về trong mộ.

Nhưng hai con quỷ ảnh còn lại đã hành động, chúng nó chia nhau ra, một trước một sau trực tiếp chặn bà ta lại.

"Meo!" Bộ lông trên mặt bà lão dựng đứng lên như cương châm, bà ta đã nổi hung tính, vẻ mặt đầy dữ tợn đánh về phía Dư Khuyết.

Chỉ có điều Dư Khuyết đã sớm lui về phía sau mấy bước, cười khẽ nhìn lão phụ mặt lông bị một luồng quỷ ảnh cuốn lấy. Lúc này, dưới chân hắn vẫn còn thong thả bước đi theo quỹ tích vô cùng quái dị, toàn thân run rẩy như người mắc bệnh sốt rét, lắc qua lắc lại, lắc đến xây xẩm mặt mày, đồng thời chiếc chuông đồng trong tay cũng rung động hết sức, phát ra những âm thanh vang dội.