Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đáy mắt Lâm Sương Nhi chớp động, cuối cùng nàng gỡ túi tiền bên hông xuống rồi đặt hết lên bàn.

Sau đó nàng nói lời cảm tạ cùng hành lễ.

“Làm phiền đại sư, nếu như thật sự có thể quên đi thì ta nhất định sẽ không quên ân tình hôm nay.”

Nói xong thì nàng nhặt ô giấy dầu rơi dưới đất lên rồi xoay người, liền rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Sương Nhi, nàng như một bông hoa hồng nở rộ trên phố dài. Hứa Khinh Chu không quên nhắc nhở một câu.

“Lâm cô nương, nếu uống Vong Ưu Thủy thì sẽ quên hết tất cả, ký ức không cách nào khôi phục lần nữa nên ngươi cần phải nghĩ kỹ.”

Lâm Sương Nhi cũng không xoay người lại mà là vươn tay, ý đồ bắt lấy sương rơi xuống kia.

“Trời lạnh rồi, ý ta là lòng ta cũng nguội lạnh rồi, cũng nên kết thúc thôi.”

Nàng không do dự, uống một hơi cạn sạch Vong Ưu Thủy.

Trên khuôn mặt u buồn kia liền chậm rãi treo lên vẻ vui mừng.

“Giả mù sao? Hắn thật sự là một người thú vị.”

Lâm Sương Nhi nhỏ giọng cười nói, nàng đi càng lúc càng xa rồi biến mất ở cuối con phố dài.

Nhìn theo chiếc ô giấy màu đỏ biến mất, Hứa Khinh Chu cũng ai oán trêu chọc một câu.

“Thì ra nhan sắc khuynh thành cũng có nỗi sầu phàm trần.”

[Ting — Chúc mừng kí chủ, thành công giải ưu cho Lâm Sương Nhi.]

[Ting — Phát động ban thưởng, thu hoạch được 800 điểm giá trị hành thiện.]

[Ting — Phát động ban thưởng, thu hoạch được Thiên Phẩm Kiếm Chiêu · Bình Sa Lạc Nhạn.]

Nghe tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống, Hứa Khinh Chu vui vẻ nhướng mày.

“Giải Ưu lão đệ thật không lừa ta.”

Nói chung, mặc dù hắn thua thiệt 200 điểm giá trị hành thiện nhưng đây là lần đầu tiên được thưởng một cách đặc biệt.

Hắn không kịp chờ đợi mở ra kiếm quyết, đơn giản nhìn lướt qua.

“Tạm được, sau này ta cũng có thể đứng lên nói chuyện.”

Nhưng từ đây có thể thấy được, nếu cô nương được giải ưu có thực lực càng mạnh thì hắn sẽ có thể nhận được càng nhiều ban thưởng.

“Dọn quán!”

Lúc này vừa vặn gặp bà chủ của cửa hàng này bắt đầu mở cửa làm ăn, nàng nhìn thấy Hứa Khinh Chu lại một lần nữa dọn quán thì lập tức hỏi.

“Hứa mù, sao ngươi lại dọn quán rồi?”

Hứa Khinh Chu nghe vậy thì tháo tấm gương đen xuống, hắn nhếch miệng cười lộ ra một hàm răng trắng bắt mắt.

“Mỗi ngày một quẻ, nhiều hơn một cái cũng không tính, đây là quy củ của ta.”

“Vậy ngươi có thể nuôi sống chính mình không?”

Hứa Khinh Chu ước lượng túi tiền trong tay.

“Ngươi đoán...”

Nói xong thì hắn cũng không quay đầu lại mà đi về phía đầu kia của con phố dài.

“Quân bất tri: Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi... Ha ha ha!”

Bà chủ vừa mở cửa hàng vừa nhìn theo bóng lưng của hắn, nhỏ giọng nói:

“Thật đúng là thú vị.”

“Tỷ, cái gì thú vị?”

“Còn không phải là Hứa Khinh Chu giả mù kia sao, quên đi, quản hắn làm gì, ngươi mau đi đọc sách đi...”

Thời gian như một mũi tên, thời gian như bóng câu qua khe cửa...

Đã đến cuối thu, nhạn lớn bay về phía nam, báo động mùa đông đã tới.

Phố nam của thành Thiên Sương xuất hiện một cửa hàng mới.

Tên là: Vong Ưu các.

Cửa tiệm có dán một bức tranh chữ, kiểu chữ trên tranh như rồng bay phượng múa, hùng hậu mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là đại sư ra tay.

Bên phải viết: Cô nương có ưu cũng có sầu.

Bên trái viết: Ta khiến cho cô nương không buồn.

Ở giữa viết: Hứa giúp cô nương không lo.

Lời văn đơn giản, hơi có vẻ khuôn sáo cũ, cũng không có nghiêm cẩn tìm từ trong sử sách nhưng lại dễ hiểu, ít nhất là một nữ nhân bình thường cũng có thể hiểu được, chủ yếu là bình dị gần gũi dễ tiếp cận mọi người.

Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi dày đặc đầy trời, trận tuyết này của thành Thiên Sương đã kéo dài mấy ngày liền.

Tựa như phủ thêm một lớp áo trắng cho thành Thiên Sương.

Trên đường phố ít thấy người đi đường nhưng trước cửa Vong Ưu Các lại có hàng người thật dài đang xếp hàng.

Nhìn kỹ thì có già có trẻ nhưng đều là nữ nhân.

Tuy là sáng sớm có gió rất lạnh nhưng trong biển người lại ồn ào náo động, nữ nhân nhỏ giọng nghị luận.

Các nàng đều là nghe danh mà đến, chỉ vì muốn để các chủ của Vong Ưu các giúp các nàng giải quyết lo lắng trong lòng.

“Đại nương, thật là trùng hợp a, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“Ai u, đây không phải cô nương Trương gia sao, ngươi đã tới bao nhiêu ngày rồi mà còn chưa rút được a.”

“Đại nương đừng nói nữa, ta đã đến đây sáu ngày rồi nhưng một lần cũng không rút được.”

“Ngươi mới sáu ngày, ta cũng sắp mười ngày, ngươi xem hiện tại người càng ngày càng nhiều, xác suất có thể rút được càng nhỏ...”

“Hứa tiên sinh này cũng kỳ quái, một ngày chỉ gặp một người.”

“Tiên sinh làm như vậy thì tự nhiên là có đạo lý của tiên sinh, dù sao tiên sinh là thần tiên hạ phàm, không có chuyện gì mà hắn không làm được...”

Tuyết lớn bồng bềnh, thời gian thoáng cái đã trôi qua, cửa Vong Ưu Các cũng ở trong sự chờ đợi của mọi người mà “chi nha" một tiếng mở ra.