Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau đó một tiểu thư đồng bảy tám tuổi ôm một cái rương đi ra.
“Mau nhìn, thư đồng đã đi ra, sắp bắt đầu rồi.”
“Phật tổ phù hộ, hôm nay nhất định phải để ta rút trúng, phù hộ phù hộ.”
Tiểu thư đồng ngẩng cái đầu nhỏ rồi đứng lên đài gỗ cạnh cửa, hắn dùng tiếng nói non nớt hô lên:
“Tiên sinh nói hôm nay danh ngạch là ba trăm, khi rút xong thì tiên sinh sẽ công bố con số may mắn, cô nương giữ số được chọn sẽ có thể được giải ưu.”
Sau khi tiểu thư đồng đặt cái rương trong tay xuống đất thì một đám nữ nhân như lang như hổ ùa lên.
“Ai... Đừng chen lấn a!”
“Để ta tới trước, ta tới trước.”
“Ai nha, ngươi sờ trúng ngực ta.”
“Sờ thì sao, đều là nữ nhân, ai mà không có...”
“Vậy có thể giống nhau sao, ngươi là nho, của ta là dưa hấu đấy!”
Hiện trường lập tức lâm vào hỗn loạn, tiểu thư đồng cũng bị bao phủ trong biển người, hắn phí hết sức lực chín trâu hai hổ mới bò ra khỏi đám nữ nhân.
Hắn xoa xoa trán, nhìn thoáng qua phía sau, thì thầm một tiếng.
“Nếu không phải tiên sinh cho nhiều, ta không cẩn thận sẽ bị giẫm chết.”
Rất nhanh, mấy cục giấy trong rương đã bị cướp sạch.
Có ba trăm cục giấy, nhưng hôm nay người tới không chỉ ba trăm người, những người tới muộn căn bản không cướp được, những người này than thở, phiền muộn không thôi.
Mà những người cướp được thì là nắm thật chặt cục giấy trong tay, có người cầu thần bái Phật, có người quỳ cầu tổ tông.
Tiểu thư đồng quay người vào trong phòng, hắn cung kính chắp tay trước cửa rồi chào.
“Tiên sinh, đã rút xong rồi.”
Hứa Khinh Chu ngáp một cái, hiển nhiên hắn vừa tỉnh ngủ nên kiểu tóc có chút cẩu thả, hắn tùy tay lấy bút trên bàn rồi vẽ vài nét trên tờ giấy kia.
“Cầm đi đi.”
Tiểu thư đồng nhận lấy tờ giấy kia, nghiêm túc xem xét.
Hắn cười khen:
“Tiên sinh chọn con số so với hôm qua còn cát lợi hơn chút.”
“Hôm nay số may mắn là số tám mươi tám.”
Tiếng trẻ con vang vọng phố dài, làm rơi vài tia tuyết bay.
“Tám mươi bảy... Hu hu, chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút.”
“Vì sao không phải ta, ta đã đến bao nhiêu lần rồi, ta khổ a.”
“Ai... Thôi, về đi, ngày mai lại đến.”
Đám người trước cửa thở ngắn than dài, đấm ngực giậm chân, tiếng gào thét vang vọng.
Từ sau khi Hứa Khinh Chu có chút danh tiếng ở thành Thiên Sương này thì đã bắt đầu có không ít nữ nhân nghe danh mà đến.
Hắn kiếm được chút tiền nên dứt khoát thuê một cửa hàng nhỏ sát đường ở thành Nam này.
Đặt tên: [ Vong Ưu các ]
Càng ngày càng có nhiều nữ tử đến giải quyết nỗi lo cùng bệnh tật, tài năng của Hứa Khinh Chu cũng bắt đầu được bộc lộ ở thành Thiên Sương này.
Chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi nhưng nhắc tới Vong Ưu các là nhắc tới Hứa Khinh Chu, từ lão bà tám mươi tuổi đến đứa nhỏ ba tuổi, cho dù là ai cũng phải tôn kính Vong Ưu tiên sinh.
Từ tên thầy bói mù lòa rao hàng đầu đường, nhoáng một cái biến thành tiên sinh số một được mọi người ngưỡng mộ, được vô số nữ tử kính trọng.
Sau đó, người đến Vong Ưu các tự nhiên cũng liền càng ngày càng nhiều.
Trong thành Thiên Sương này tất nhiên là không cần phải nói, ngay cả vùng quê ở ngoại ô cũng nghe nói về vị tiên sinh lợi hại này.
Nhưng bởi vì hệ thống hạn chế nên một ngày Hứa Khinh Chu chỉ có thể giải quyết vấn đề cho một người.
Vì tranh đoạt cơ hội duy nhất này nên giữa những nữ nhân khó tránh khỏi lôi kéo, xô đẩy cho nên ở trước cửa thường xuyên có tóc rụng đầy dưới đất.
Vì để tránh sinh ra chuyện, hắn đã nghĩ ra một biện pháp.
Sau đó, chuyện đánh nhau chửi đổng tất nhiên là không có, ngược lại là sáng sớm mỗi ngày, trước cửa Vong Ưu Các người xếp thành hàng thẳng tắp.
Đối với việc một ngày hắn chỉ giải ưu cho một người, có không ít người tỏ vẻ khó hiểu, cũng có người sinh ra u oán nhưng cũng không thể không thừa nhận sự lợi hại thật sự của Hứa Khinh Chu.
Hắn không chỉ có thể trừ tai hoạ trong nhà mà còn có thể chữa chuyện khó cho thiên hạ này, ngay cả bà lão bệnh nặng sắp chết cũng chữa được.
Gặp được Hứa Khinh Chu đúng là hạn hán gặp mưa rào, được hắn chữa trị, lúc đưa vào thì được người nâng nhưng lúc ra lại là khỏe mạnh đi ra.
Hiện tại thân thể bà lão đó phải nói là cường tráng, nghe nói mấy ngày trước Đông Chí, bà lão kia còn cố ý đi đến Lạc Hà một chuyến để bơi lội.
Còn có cô nương bán đậu hũ ở phố nam vì dung nhan xấu xí mà buồn bực, chỉ là sau khi được hắn sờ tay thì mặt mày bị rỗ tiêu tan, nàng ta liền trở thành một cô nương có nhan sắc khuynh thành, còn được người ta gọi là đậu hũ Tây Thi.
Vốn sạp hàng không người để ý nhưng hiện nay sinh ý trước quầy đậu hũ kia cũng không kém Vong Ưu Các.
Những việc như thế cộng thêm tác phong đặc biệt của hắn, tin đồn về hắn cũng càng thêm ly kỳ.
Có người nói hắn là tiên nhân hạ phàm đến nhân gian để du ngoạn.
Cũng có người nói hắn là Lạt Ma chuyển thế, bởi vì có thể nhìn thấy nỗi khổ của nữ tử nhân gian nên đặc biệt đến để cứu giúp.