Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thứ nhất: Vĩnh viễn để cho hắn tiêu phí giá trị hành thiện.
Thứ hai: Giết người diệt khẩu, bất kể là ai.
Thứ ba: Dùng sự chân thành, hi sinh chính bản thân để giúp người khác. Cách này thì không tiêu hao giá trị hành thiện.
Mỗi lần nhìn thấy cô nương xinh đẹp, điều thứ ba luôn khiến hắn vô cùng động lòng nhưng trong lòng hắn biết rõ, nếu chọn điều thứ ba thì hắn chính là có tội.
Chuyện gì nên hiểu thì hắn đều hiểu.
Mặc dù đối với nhan sắc của chính mình thì hắn vẫn có tự tin, nhưng cô nương này là người tu hành, hắn không thể đánh cược.
Về phần cách thứ hai, cút sang một bên, hắn là hảo hữu tri kỷ của các cô nương, sao có thể để người ta móc tim móc phổi chứ.
Cho nên chỉ có thể chọn cách đầu tiên, mặc dù hắn đối với 1000 điểm giá trị hành thiện này quả thật có chút không nỡ.
Hắn rút kinh nghiệm xương máu, buông bút, vuốt chòm râu giả rồi trầm giọng nói:
“Kiếm Lâm Thiên vào Cực Đạo Tông tu hành đạo pháp trường sinh, e rằng kiếp này sẽ không trở lại thế gian nữa. Cô nương cần gì phải vì một lời hứa ở con sông nhỏ năm mười lăm tuổi mà khổ sở chờ đợi tới giờ, không đáng.”
Lâm Sương Nhi nghe vậy thì trong lòng run lên, nàng trợn tròn mắt nhìn về phía Hứa Khinh Chu, vốn cho là mình lại gặp phải một thuật sĩ giang hồ, giả danh lừa bịp mà thôi nhưng lại không nghĩ rằng đối phương thế mà dùng một câu đã nói ra được nỗi lo trong lòng nàng.
Hắn có thể nói ra tên Kiếm Lâm Thiên vốn không kỳ quái. Trước kia, thiếu niên này mười tuổi đã vào Tiên Thiên cảnh, danh chấn thành Thiên Sương, lúc hắn mười lăm tuổi có thể nói là phong hoa tuyệt đại cũng không quá đáng.
Nhưng mà chỉ có một mình nàng biết được chuyện ở con sông nhỏ kia nàng chưa từng đề cập với ai.
“Đại sư làm sao biết được?”
“Nói rồi, ta xem chỉ tay.”
Lâm Sương Nhi giật mình, đôi mắt cụp xuống: “Vậy... Vậy hắn có khỏe không?”
Hứa Khinh Chu lạnh nhạt đáp.
“Hắn tốt hay không tốt cùng ta có quan hệ gì, lại cùng ngươi có quan hệ gì, từ biệt năm năm không tin tức, cho dù hắn còn tại nhân thế thì lại có thể như thế nào?”
Lâm Sương Nhi khó hiểu: “Đại sư có ý gì, ta không hiểu?”
Hứa Khinh Chu múa quạt xếp.
“Nếu hắn thật quan tâm ngươi thì sẽ không thể không tạm biệt ngươi mà đi suốt năm năm không có tin tức. Lâm cô nương là người thông minh, ngươi không thể không rõ, cần gì phải tự lừa mình dối mình chứ.”
Đáy mắt Lâm Sương Nhi hiện lên sự mất mát và thống khổ, ô giấy dầu trong tay nàng lặng yên trượt xuống phố dài.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho mưa nhỏ tạt vào mặt, lạnh buốt nhưng lại không lạnh bằng lòng nàng.
“Đúng vậy, năm năm, nếu hắn thật sự còn nhớ rõ hứa hẹn lúc trước thì làm sao lại không gửi thư chứ, ta vẫn luôn ở đó.”
Nàng nhẹ giọng nỉ non, trong mắt tràn đầy bi thương.
“Đại sư, vậy ta nên làm cái gì?”
“Nếu ngươi muốn giải nỗi khổ tương tư này thì chỉ có quên đi đoạn hồi ức đó, cho nên ngươi nguyện ý quên hắn sao?” Hứa Khinh Chu hỏi lại.
Lâm Sương Nhi chần chờ một lát, cắn răng.
“Nếu có thể quên thì ta nguyện ý, nhưng làm sao để ta quên được.”
Thần niệm Hứa Khinh Chu khẽ động, một bình ngọc hiện ra trong lòng bàn tay.
“Ta nói có thể trị là có thể trị, nói có thể quên thì liền có thể quên.”
Nói xong hắn đem bình ngọc đặt tới trước mặt Lâm Sương Nhi, tiếp tục nói:
“Vật này tên là Vong Ưu Thủy, ngươi uống nó vào thì mười năm quá khứ cùng năm năm tương tư kia liền có thể quên sạch sẽ.”
“Hắn sẽ hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của ngươi, nỗi khổ tương tư có thể giải quyết như thế, nếu ngươi đã nghĩ kỹ thì cầm lấy đi.”
Lâm Sương Nhi giật mình, nàng liếc mắt nhìn bình ngọc.
“Thế gian lại còn có thứ thần kỳ như vậy, sao ta không biết?”
Hứa Khinh Chu cười nhạt một tiếng, ra vẻ thần bí.
“Thiên hạ này to lớn đâu chỉ ngàn vạn dặm, tinh hà mênh mông, vô cùng vô tận, Lâm cô nương còn không biết nhiều chuyện trên đời này lắm.”
“Ở Hạo Nhiên đại lục này có rất nhiều nam nhân tốt, ngươi không cần đặt tâm tư ở một người không xứng đáng như vậy.”
“Ngươi cứ việc đi nhìn hồng trần, không cần dừng lại, chớ lo con đường phía trước không có tri kỷ, đừng lo người trong thiên hạ này không biết ngươi.”
Một lời này khiến Lâm Sương Nhi lâm vào trầm tư, ánh mắt nàng hiện lên vẻ hoảng hốt.
“Chớ lo con đường phía trước không có tri kỷ, đừng lo người trong thiên hạ này không biết ngươi.” Nàng nhỏ giọng lặp lại.
“Đại sư quả nhiên là cao nhân, ta hiểu rồi, đa tạ đại sư.”
Giờ này khắc này, nàng đưa ra một quyết định, nàng đưa tay lấy bình ngọc trên bàn rồi đứng dậy hành lễ với Hứa Khinh Chu.
“Thuốc này bao nhiêu tiền, kính xin đại sư nói số, ta hồi phủ liền sai người đưa tới.”
Hứa Khinh Chu khoát tay áo.
“Đừng ngại... Giải quyết nỗi lo cho cô nương chính là nguyện vọng suốt đời của ta, không nói đến chuyện tiền bạc, chỉ nói duyên, nếu Lâm cô nương muốn cho thì tùy tiện đưa một chút là được, ha ha ha!”