Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cao Thanh Trừng mỉm cười, đôi mắt lấp lánh.
Nàng nói: "Tấm thẻ bài ta tặng cho ngươi, ngươi phải cất cho kỹ, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm mới có thể dùng được, đương nhiên, chỉ trong Đại Ninh thôi."
Diệp Vô Khả vỗ vỗ ngực: "Cất kỹ rồi."
Chỉ vì câu nói tuỳ tiện thốt ra này, trái tim tiểu cô nương đập thình thịch, nàng không thể xác định được có phải người này đang cố ý trêu nàng hay không.
"Đi đây."
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ là một người rụt rè, đến lúc nên rời đi thì sẽ rời đi, huống chi nàng còn suy đoán rằng Diệp Phù Dao sẽ đợi nàng ở bên ngoài Trường An Thành.
Sau khi lên xe ngựa, Cao Thanh Trừng kéo cửa sổ xe ra, gió tràn vào khiến nàng theo bản năng rụt người vào trong áo choàng.
Vốn định nói thêm một câu gì đó với cái người thú vị kia, nhưng khi lời nói đến miệng lại không biết có thể nói thêm câu gì.
Sau đó nàng nghe thấy cái người thiếu niên kia vừa vẫy tay vừa hét lên: "Mau đóng cửa sổ lại đi, đừng để chết cóng mất xác!"
"Xì..."
Cao Thanh Trừng đóng cửa sổ xe lại, ngồi đó, hai chân thon dài duỗi thẳng, hai bàn chân khẽ nhúc nhích.
Nàng nghiêng đầu nhìn chiếc áo da gấu đặt bên cạnh, tiểu cô nương đưa tay vỗ nhẹ lên đó, đôi mắt hơi nheo lại, động tác trên tay nhẹ nhàng.
Khí thúc dường như đã cảm nhận được cảm xúc hoàn toàn chưa từng có trước đây của Cao Thanh Trừng, hắn ta không nhịn được cười nhưng không vạch trần ra.
Chiếc xe ngựa thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất ngay cả nỏ nặng cũng không bắn thủng đã rời khỏi Vô Sự Thôn, khi một lần nữa nhìn thấy bức tượng đất ở đầu thôn kia, trong lòng tiểu cô nương hơi chùng xuống.
Sư phụ từng nói, chất độc lợi hại nhất trên đời này tên là vui vẻ, đắm chìm trong vui vẻ sẽ bỏ qua rất nhiều thứ vốn dĩ nên nặng nề.
Cho nên ở Trường An, nàng vẫn luôn cố gắng khiến bản thân trông trang trọng nghiêm nghị, bởi vì nàng cảm thấy đó mới là dáng vẻ mà sư phụ mong muốn nàng có.
Tâm trạng bỗng chốc lại trở nên nặng nề, Cao Thanh Trừng khẽ thở ra một hơi, lò sưởi trong xe dường như cũng cảm nhận được sự u uất của tiểu cô nương, thế là rào rào cố gắng cháy mạnh hơn, có lẽ muốn sưởi ấm trái tim của tiểu cô nương.
Đúng lúc này, chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại, Cao Thanh Trừng nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy, Khí thúc?"
Khí thúc trả lời: "Người nghe xem."
Cao Thanh Trừng vễnh tai lắng nghe, dường như thực sự mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó, nàng mở cửa sổ xe thò đầu ra nhìn về phía sau thì thấy tên ngốc kia đã đuổi đến đầu thôn vẫn còn đang lớn tiếng hô hào.
"Có muốn ăn một bữa cơm rồi hãy đi không!"
Sự u uất vừa xuất hiện trong lòng Cao Thanh Trừng không được lò sưởi trong xe hòa tan, lại được cơn gió lạnh ngoài cửa sổ xe và khuôn mặt rạng rỡ trong gió lạnh của tên ngốc kia làm tan biến.
Nàng hét lên: "Ăn cái gì!"
Diệp Vô Khả hô: "Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì, ăn sủi cảo đi."
Cao Thanh Trừng hét: "Nhân gì thế!"
Diệp Vô Khả hét: "Chưa nghĩ ra."
Cao Thanh Trừng bĩu môi lẩm bẩm: "Không hề giống có thành tâm thành ý chút nào, ngay cả nhân gì cũng chưa nghĩ ra mà đã đuổi theo......"
Khí thúc phụt một tiếng bật cười: "Đôi khi những thứ đã được suy nghĩ kỹ lưỡng chu toàn chưa chắc đã bằng sự thành ý vội vàng không chuẩn bị gì, nếu không trân trọng sự thành ý vội vàng như vậy, ngược lại sẽ có vẻ như chúng ta cao cao tại thượng không hiểu lễ nghĩa."
Cao Thanh Trừng chắp tay sau lưng xuống xe: "Khí thúc, ngươi là muốn ăn một bữa sủi cảo của người ta."
Khí thúc gật đầu: "Ừ ừ ừ, là ta là ta."
Nam nhân vốn dĩ không hay cười này, không biết vì sao giờ phút này bỗng nhiên lại nói nhiều hẳn lên, vẻ uy nghiêm và sát khí trên khuôn mặt lạnh tanh của hắn ta cũng đã tan thành mây khói khi hắn ta nhoẻn miệng cười.
Cao Thanh Trừng hét: "Có thịt không!"
Diệp Vô Khả đáp: "Khó kiếm đấy."
Cao Thanh Trừng lại hét lên: "Củ cải trắng thì sao?"
Diệp Vô Khả: "Có chứ!"
Cao Thanh Trừng chắp tay sau lưng, vừa đi về vừa gật đầu nói: "Ta rất thích ăn củ cải trắng."
Khí thúc không chịu đi: "Ngay cả thịt cũng không có, thật là không có chút thành ý nào, ta thấy, bữa sủi cảo này ăn hay không cũng vậy thôi."
Cao Thanh Trừng vừa đi vừa nói: " Đôi khi những thứ đã được suy nghĩ kỹ lưỡng chu toàn chưa chắc đã bằng sự thành ý vội vàng không chuẩn bị gì, nếu không trân trọng sự thành ý vội vàng như vậy, ngược lại sẽ có vẻ như chúng ta cao cao tại thượng không hiểu lễ nghĩa."
Khí thúc bĩu môi.
Thật ra thịt vẫn có, chỉ là khó kiếm thật thôi.
Khi Cao Thanh Trừng thấy Diệp Vô Khả xách một cái cuốc ra khỏi nhà, nàng tò mò đi theo, Diệp Vô Khả đi đến bên cạnh đống tuyết chất ở một góc sân, xắn tay áo lên hà hơi một cái, sau đó vung cuốc nện xuống đống tuyết đã đóng băng cứng như đá kia.
"Tất cả thịt đều được cất trong đống tuyết này, vốn là để dành ăn Tết."
Diệp Vô Khả khó khăn lắm mới có thể cạy được lớp băng tuyết ra, lôi ra một tảng thịt đông lớn từ bên trong, khi hắn cầm tảng thịt đông quay người lại, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
"Tảng thịt lớn thế này hai mươi người ăn cũng đủ."
Trong lúc nói chuyện, hắn thấy khóe mắt Cao Thanh Trừng hơi ửng đỏ.