THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 23. Tương phùng đã là thượng thượng ký (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Diệp Vô Khả nói: "Gấp mười gấp trăm lần thì không cần, nếu tiêu tốn khoảng một trăm lượng bạc, ngươi trả đủ cho ta là được."

Cao Thanh Trừng nghiêng đầu nhìn người thiếu niên kia, đột nhiên phát hiện ra người thiếu niên mắt ngọc mày ngài này cười lên thật sự có chút đẹp trai.

Lúc này Khí thúc nói: "Một trăm lượng đó là thù lao lần trước cho ngươi, lần này đáng lẽ phải cho thêm."

Diệp Vô Khả nói: "Lần trước là các ngươi mời ta giúp, lần này là ta tự nguyện đến, mời ta tự nhiên phải cho tiền, ta tự mình muốn đến thì dựa vào cái gì mà đòi thêm tiền."

Khí thúc nghĩ thầm quả nhiên là đồ ngốc.

Nhưng đối với thiếu niên này, đúng là càng nhìn càng thích.

Mọi người một hơi chạy đến dưới vách núi, lúc này dây thừng vẫn còn, phán đoán theo dấu vết, có lẽ Diệp Phù Dao dẫn theo nhị hoàng tử Quyền Kết kia đã lên trước một bước rồi.

"Tên kia ngay cả chờ cũng không chờ!"

Lục Ngô bất mãn hừ một tiếng.

Cao Thanh Trừng nói: "Đã nói là hành động riêng lẻ rồi, hắn không chờ cũng không có gì sai."

Lục Ngô lại hừ một tiếng, khi nhìn về phía Diệp Vô Khả, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, hắn ta toét miệng cười ngây ngô: "Ngươi tốt hơn ca ca ngươi, sau này chúng ta là huynh đệ."

Diệp Vô Khả lắc đầu nói: "Ta kém ca ca ta nhiều lắm... Đại Khuê ca, Nhị Khuê ca hai người lên trước đi."

Đại Khuê, Nhị Khuê đáp một tiếng, men theo dây thừng leo lên một cách linh hoạt.

Hai huynh đệ kia thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng động tác lại nhanh như vượn, hơn nữa dường như không hề sợ hãi chút nào.

"Ngươi là muội phu của hai người bọn họ?"

Cao Thanh Trừng vừa vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bời, vừa vờ như vô tình hỏi một câu.

Diệp Vô Khả nói: "Bọn họ có hai muội muội."

Ánh mắt Khí thúc sáng lên: "Hai người?"

Khóe miệng Lục Ngô nhếch lên: "Không tồi nha."

Nhưng khi nghĩ đến ngoại hình của Đại Khuê và Nhị Khuê, hắn ta lại lập tức cảm thấy lo lắng thay cho Diệp Vô Khả.

Diệp Vô Khả vừa quấn dây thừng quanh eo mình, vừa đưa tay về phía Cao Thanh Trừng: "Thấy ngươi sức lực đã cạn rồi, nếu dựa vào bản thân thì tuyệt đối không leo lên được, sơ sẩy một chút sẽ mất mạng đấy, ngươi nằm lên lưng ta đi, ta cõng ngươi lên."

Cao Thanh Trừng nhìn về phía Khí thúc, Khí thúc nói: "Về leo trèo, có lẽ ta không bằng hắn."

Cao Thanh Trừng nghĩ thầm sao mình lại có chút điệu bộ không có lý lẽ đến thế, như vậy còn giống mình sao, thế là nàng nằm lên lưng Diệp Vô Khả, sau đó lại nghe thấy giọng nói khiến nàng đỏ mặt của Diệp Vô Khả lọt vào tai.

"Chân quàng lên eo ta!"

Trước khi xuống Đại Từ Bi Sơn, bọn họ đã tốn sức thu dây thừng lên, đương nhiên chặt đứt cũng được, nhưng Diệp Vô Khả cảm thấy làm như vậy quá lãng phí.

Người thiếu niên từ nhỏ đã hiểu tiết kiệm lo chuyện gia đình là gì, trên tất chân của hắn có đến sáu bảy chỗ vá.

Sau khi trở lại Vô Sự Thôn, xe ngựa lúc đến vẫn còn đó, dường như đám người Cao Thanh Trừng có thể trực tiếp rời khỏi đây để trở về Trường An.

Nhưng Lục Ngô và mười hai người khác lại không đi theo Cao Thanh Trừng, bọn họ tụm lại với nhau bàn bạc cái gì đó một cách thần bí khá lâu.

Lão thợ săn- Người vốn tưởng rằng Tiểu Khương Đầu sẽ rời đi rất lâu mới quay về lại vô cùng vui mừng, sau đó ông ta mới bừng tỉnh hiểu ra rằng, câu dặn dò của lão đại trước khi đi rằng hãy chăm sóc tốt cho a gia đã khắc sâu trong lòng Tiểu Khương Đầu rồi.

Cao Thanh Trừng hai tay nâng áo da gấu đã được gấp gọn gàng đưa cho Diệp Vô Khả, thấy vậy, ánh mắt Diệp Vô Khả lập tức sáng lên: "Kể từ khi có cái áo da này, nó chưa từng được gấp gọn đẹp như vậy."

Cao Thanh Trừng cũng vì câu nói này mà trở nên vui vẻ, lúc này nàng mới giống như một tiểu cô nương vốn nên vui vẻ vì những điều đơn giản.

Nàng nói: "Cất đi."

Diệp Vô Khả vừa lắc đầu vừa hỏi: "Ta chưa nói là tặng nó cho ngươi sao?"

Cao Thanh Trừng học theo dáng vẻ của hắn, lắc đầu: "Ngươi chưa nói, ngươi nói là mặc nó vào gió cũng không lọt."

Diệp Vô Khả nói: "Ta nhớ là ta không chỉ nói mỗi câu này."

Cao Thanh Trừng ừ một tiếng rồi nói: "Đúng, ngươi còn nói là đừng để chết cóng mất xác."

Diệp Vô Khả gãi đầu: "Nguyên văn?"

Cao Thanh Trừng: "Cũng gần như vậy, giống như ngươi đứng trên vách núi nói là đừng để ngã chết mất xác."

Tiểu cô nương từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường trang nghiêm nghiêm túc như vậy, vì nói hai câu không được xem là thô tục trong lòng lại có chút hớn hở.

Diệp Vô Khả nói: "Vậy bây giờ ta chính thức hơn một chút, mời ngươi nhận lấy lễ vật này."

Cao Thanh Trừng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được."

Nàng thấy Khí thúc đang vẫy tay với nàng, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác không rõ ràng, không mãnh liệt nhưng lại có chút khó chịu.

"Trường An rất đẹp."

Nàng nói.

Diệp Vô Khả gật đầu: "Vậy có thời gian rảnh thì đi xem thử?"

Giọng điệu giống như đang xin phép, điều này khiến tiểu cô nương cảm thấy ngược lại bản thân mình mới là người nhỏ mọn.

Nàng nói: "Muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, ta thường ở hai nơi, một là thư viện Nhạn Tháp, hai là... Cái này tạm thời không thể nói cho ngươi biết."

Diệp Vô Khả nói: "Vậy nếu ta đến Trường An, ta sẽ đến thư viện Nhạn Tháp tìm ngươi, nếu không tìm được thì ta sẽ đợi."