Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nàng khẽ hỏi: "Vậy khi các ngươi ăn Tết thì sao?"
Diệp Vô Khả thành thật trả lời: "Thì lại đào thôi, trong đống tuyết này có mười bảy tám tảng thịt như thế này."
Cao Thanh Trừng quay người đi vào trong, ngẩng mặt lên giống như đang suy nghĩ, giọt nước mắt này ngươi mà dám rơi xuống thì ta sẽ nuốt luôn đó.
Thành ý vội vàng?
Hắn nương nó đúng là quá vội vàng...
Lúc này trên bầu trời vẫn còn lất phất tuyết rơi, tinh khiết không tì vết, Cao Thanh Trừng đi rồi bỗng dưng nhớ lại khi Diệp Vô Khả ở Vô Sự Thôn ngẩng đầu nhìn tuyết rơi, còn nàng cũng đang ở trên cánh đồng tuyết Bột Hải chạy ngược gió tuyết.
Thế là một chuyện càng khó hiểu hơn xảy ra, câu "Hai nơi tương tư cùng dầm tuyết, kiếp này cũng tính chung bạc đầu" bỗng nhiên hiện lên trong đầu, có lẽ vì nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, luôn bị những câu từ như vậy làm cho rung động.
Rồi nàng lại nghĩ mình đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy...
"Thật ra... Kêu ngươi trở về không phải vì muốn mời ngươi ăn cơm."
Lúc này giọng nói của Diệp Vô Khả vang lên phía sau lưng nàng.
Nàng quay đầu nhìn hắn, làm ra vẻ chính nghĩa nghiêm nghị: "Thịt vừa mới đào ra, ngươi còn muốn cất lại sao?"
Lúc này Diệp Vô Khả mới hiểu ra rằng nàng đã hiểu nhầm, vội vàng giải thích: "A gia ta dạy ta bói quẻ, ta bói cho ngươi mấy lần đều là quẻ hạ hạ ký, quả nhiên ngươi đang gặp nguy hiểm ở Bột Hải, ta còn muốn nhắc nhở ngươi, có lẽ khi trở về Trường An, ngươi nên cẩn thận hơn mới phải."
Cao Thanh Trừng hơi sững sờ.
Một lát sau, nàng bỗng nhiên bật cười, trong khóe miệng hơi nhếch lên đó đều là sự dịu dàng có thể chà đạp cái mùa đông lạnh giá này xuống đất, ánh mắt nàng lại có thể khiến cho những vì tinh tú rạng ngời cũng phải ảm đạm, nàng nghiêm túc hỏi: "Ngươi bói cho ta quẻ hạ hạ ký, cho nên mới chạy đến Bột Hải tiếp ứng ta?"
Diệp Vô Khả đáp: "Chủ yếu là vì ca ca ta cũng ở cùng với ngươi, ta sợ vận may của ngươi kém sẽ liên lụy đến huynh ấy."
Khóe miệng hơi nhếch lên của Cao Thanh Trừng khẽ giật giật.
Nàng quay người bước đi, lại sợ làm như thế sẽ tỏ ra lúng túng, vì thế hỏi: "Ngươi tự bói cho mình chưa?"
Diệp Vô Khả ôm tảng thịt đông lớn đi theo phía sau nàng: "Bói rồi, là quẻ trung thượng ký, ca ca ta là quẻ thượng thượng ký."
Không đợi Cao Thanh Trừng nói gì, Diệp Vô Khả vừa đi vừa nói tiếp.
"Nhưng ta đang nghĩ, quẻ hạ hạ ký của ngươi từ đâu mà có? A gia ta nói, trước khi ta gặp ngươi, bao nhiêu năm qua mỗi lần ông bói cho ta đều là quẻ hạ hạ ký... Sau khi ta gặp ngươi mới có quẻ trung thượng ký, còn ngươi gặp ta nên mới có quẻ hạ hạ ký, nhất định là ta đã liên lụy ngươi, ta phải đi tìm ngươi."
Nàng lại dừng bước, quay đầu nhìn kỹ khuôn mặt của người thiếu niên kia, nàng cố gắng tìm kiếm sự giả dối, sự khôn khéo, sự nịnh bợ trên khuôn mặt ấy, nhưng cái nàng nhìn thấy chỉ là sự bình thản, bình thản như thể mùa đông ở đây vốn dĩ phải có tuyết rơi, thịt đông vốn dĩ phải chôn trong đống tuyết.
Khi gió tuyết lớn ngươi nên mặc áo da gấu, muốn ăn thịt thì phải dùng cuốc cạy từng lớp băng tuyết ra, còn ta liên lụy ngươi thì ta phải cứu ngươi.
Còn chuyện nếu ngươi mặc áo da gấu của ta, ta có thể sẽ bị lạnh, ngươi muốn ăn thịt, ta cạy lớp băng tuyết có thể sẽ bị mệt, ngươi gặp quẻ hạ hạ ký, ta đi cứu ngươi ta có thể sẽ chết, hắn lại không hề để ý.
Đối với Diệp Vô Khả mà nói, giống như đó là chuyện đương nhiên.
Nàng cứ thế nhìn Diệp Vô Khả, nhìn đến mức khiến Diệp Vô Khả vốn đang bình tĩnh cũng trở nên có chút mờ mịt, nhìn lâu đến mức khiến người thiếu niên này cũng phải nghi ngờ trên mặt mình có dính thứ gì bẩn không.
Nhưng trong thời tiết giá lạnh thế này, ngay cả một con chim cũng không bay qua nên chắc chắn không thể có phân chim, nhưng hình như Đại Khuê vừa mới ngoáy mũi còn hẩy hẩy, nếu trên mặt thật sự là gỉ mũi... Thì thật là xấu hổ chết mất.
Thế là hắn hỏi: "Trên mặt ta có phân chim à?"
Cao Thanh Trừng nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Vô Khả lẩm bẩm: "Đồ Đại Khuê chết tiệt......"
Nhìn người thiếu niên kia chỉ trong chốc lát đã bị tuyết phủ trắng đầu, trong lòng nàng lại bỗng dưng xuất hiện câu hai nơi tương tư cùng dầm tuyết, kiếp này cũng tính chung bạc đầu.
Sau đó nàng xóa hai câu này ở trong lòng, cầm bút viết lên: Bạc đầu đâu phải tuyết có thể thay, tương phùng đã là thượng thượng ký.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Diệp Vô Khả: "Từ nhỏ đến lớn vận may của ta lúc nào cũng tốt, sau khi gặp ngươi lại thành quẻ hạ hạ, đây là chuyện rất nghiêm trọng đó..."
Diệp Vô Khả có chút bối rối, hắn muốn hỏi ta còn có thể giúp gì cho ngươi?
"Nhiều thịt vào!"
Cao Thanh Trừng nhìn chằm chằm vào tảng thịt đông lớn trong tay Diệp Vô Khả, hung ác nói: "Ăn nhân toàn thịt, nếu ngươi dám bỏ chút củ cải trắng nào thì thù này không đội trời chung!"
…
Bầu trời đầy sao dường như chưa bao giờ thay đổi, đặc biệt là đối với những người thích ngẩng đầu nhìn về phương xa mà nói, dù nhìn thế nào, nhìn đi đâu, mỗi một vì sao đều mang theo nỗi nhớ.
Cao Thanh Trừng vốn tưởng rằng bầu trời sao ở Trường An sẽ sáng hơn và lớn hơn một chút so với những nơi khác, hóa ra đứng trong góc sân nhỏ bé của một thôn làng nhỏ bé này ngẩng đầu nhìn lên mới thấy càng thêm bao la.
Mà Diệp Vô Khả đứng bên cạnh Cao Thanh Trừng lúc này cũng đang chăm chú nhìn các vì sao, nhưng lại không ngẩng đầu.