Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lão thợ săn cúi đầu nhìn cái chân què của mình, biểu cảm trên khuôn mặt có một vết sẹo chạy dọc từ trên xuống dưới có chút vi diệu.
Lục Ngô sốt ruột, muốn thúc giục lão nhân trả lời, nhưng lúc này nữ tử sở hữu khí chất độc đáo kia lại tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: “Lão bá, tượng đất này là ai?”
Lão thợ săn trả lời rất nhanh: “Bồ Tát.”
Nữ tử trẻ tuổi lại nhìn tượng đất Bồ Tát cầm thương kia, ánh mắt thoáng dao động.
Lục Ngô lại không nhịn được cười nói: “Làm gì có đạo lý cung phụng Bồ Tát bằng đất.”
Lão thợ săn vẫn trả lời rất nhanh: “Vì thôn chúng ta nghèo khổ, chỉ thờ nổi thân đất, Bồ Tát không vì ngươi thờ thân vàng mà che chở cho ngươi nhiều hơn, cũng không vì ngươi thờ thân đất mà không che chở cho ngươi, Bồ Tát che chở, chỉ xem lòng thành của ngươi có thành tâm hay không.”
Nghe thấy câu nói này, Lục Ngô giống như đang trầm tư suy nghĩ gì đó gật gật đầu, đồng thời có thêm vài phần kính nể đối với lão thợ săn điêu ngoa này.
Nữ tử trẻ tuổi lại hỏi một tiếng: “Lão bá đã từng đọc sách?”
Sắc mặt lão thợ săn hơi biến đổi, lắc đầu nói: “Chưa từng đọc, nghĩ sao thì nói vậy thôi.”
Lục Ngô tò mò hỏi: “Đây là Bồ Tát gì, vì sao còn cầm thương?”
Lão thợ săn vẫn nhanh chóng trả lời như cũ: “Không phải thương, là gậy chống.”
Lục Ngô còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nữ tử trẻ tuổi nhìn hắn ta nói: “Nói chính sự đi.”
Lục Ngô thầm nghĩ mình lại bị lão thợ săn này đánh lạc hướng, nên vội vàng nói: “Rốt cuộc lão bá có thể dẫn chúng ta vào núi không?”
Lão thợ săn lắc đầu: “Năm trước, trong một lần vào núi, ta gặp phải một con Sa Lý Can Tử có le có thể nặng đến nghìn cân, ta mạng lớn, chỉ gãy một chân, hủy nửa khuôn mặt, nhưng không thể lên núi được nữa.”
Lục Ngô hỏi: “Sa Lý Can Tử là gì?”
Phu xe từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc lúc này lại giống như đang tự lẩm bẩm một mình: “Gấu người, nếu thật sự nặng đến nghìn cân, chỉ cần một vung tay đã khiến con người đã mất nửa đoạn, gặp phải thì, không dễ dàng sống sót.”
Lục Ngô móc túi tiền ra nói: “Chúng ta sẵn sàng bỏ ra một trăm lượng bạc, cứ nhắm vào con gấu người đó mà đi, ngộ nhỡ nếu gặp phải, còn có thể báo thù cho lão nhân gia ông.”
Lão thợ săn vẫn lắc đầu.
Lục Ngô nói: “Vậy thì hai trăm lượng, hai trăm lượng vẫn ít thì ba trăm lượng?”
Lão thợ săn vẫn lắc đầu.
Nữ tử trẻ tuổi đột nhiên hỏi: “Lão bá có thể trốn thoát khỏi miệng gấu vương, có lẽ không phải một mình lên núi?”
Lão thợ săn nói: “Là một mình ta, ta mạng tốt, gặp phải Sa Lý Can Tử không đói, không làm hại ta.”
Một tiểu hài tử đứng xem bên cạnh nghi hoặc nói: “Không phải Đại Ngốc ca, Nhị Ngốc ca đi cùng ông sao? Con nhìn thấy rồi, hơn nữa còn là Đại Ngốc ca, Nhị Ngốc ca khiêng ông về mà.”
Lão thợ săn lập tức quay đầu lại, ánh mắt hung ác: “Ngươi còn nhỏ thì nhớ được cái gì!”
Tiểu hài tử bị doạ cho giật mình, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch, trong ấn tượng của cậu bé, lão thợ săn từ trước đến nay vẫn luôn bày ra vẻ mặt hiền hòa, làm sao có mặt mày dữ tợn thế này?
Nữ tử trẻ tuổi khẽ nói với Lục Ngô: “Người nhà lão bá có thể đấu được với gấu vương còn khiêng lão bá về, bản lĩnh chắc không kém lão bá.”
Lục Ngô gật đầu, tiến lên nói: “Lão bá, chỉ cần dẫn chúng ta vào núi thôi, những cái khác không cần quan tâm, năm trăm lượng, ông thấy được không?”
Lão thợ săn hỏi: “Ta cầm năm trăm lượng của ngươi đi tiêu ở đâu chứ?”
Lục Ngô nói: “Đi ra ngoài tiêu, năm trăm lượng có thể mua được hai căn nhà không tồi ở Trường An rồi, ông để người nhà đưa ông đi đến Trường An mở mang tầm mắt, tốt hơn ở chỗ này của ông nhiều.”
Lão thợ săn lắc đầu nói: “Người của Vô Sự Thôn, không ra ngoài.”
Đúng lúc này, có một giọng nói từ xa vang lên, nghe còn có chút non nớt, còn có chút bất cần đời không nên có ở nơi hẻo lánh này.
“Ngươi cho bao nhiêu bạc ông ta cũng không đồng ý đâu, nói với ông ta cũng vô ích, chi bằng nói với ta.”
Người nói chuyện là một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đã có chiều cao của một nam tử bình thường, quần áo trên người cũ nhưng không rách, trên mặt cũng sạch sẽ hơn nhiều so với dân làng không tắm rửa trong một thời gian dài ở đây, giọng điệu nói chuyện có chút láu cá, nhưng ánh mắt khi nhìn nữ tử xinh đẹp kia lại trong veo.
Bên cạnh hắn là một thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, cao hơn thiếu niên kia nửa cái đầu, quần áo mặc trên người cũng cũ nhưng không rách, dáng người còn cao ráo cường tráng hơn so với Lục Ngô, bộ áo da cồng kềnh cũng không che được lưng hổ eo vượn.
Tiểu hài tử vừa bị dọa sợ nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện, lập tức cười rộ lên, vẫy tay gọi: “Nhị Ngốc ca, Đại Ngốc ca.”
Trong lòng nữ tử trẻ tuổi khẽ động.
Cậu bé kia gọi Nhị Ngốc ca trước.
Thiếu niên đi đến gần, móc ra một miếng thịt khô cứng từ trong túi áo vá chằng vá đụp đưa cho tiểu hài tử, ghé sát vào tai tiểu hài tử nói: “A gia già lẩm cẩm rồi, ngươi không nhớ nhầm, là a gia nhớ nhầm, nhưng chúng ta không tranh hơn thua với a gia, cứ để ông lẩm cẩm như vậy đi.”