Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiểu hài tử lập tức vui vẻ hẳn lên, còn vui hơn cả khi nhận được thịt khô.
Trong khi Đại Ngốc ca đứng đó, như một khúc gỗ không cười không nói.
Đây là hai người không hề giống những kẻ ngốc chút nào, Đại Ngốc trông cường tráng khác thường, mặt mày lạnh lùng góc cạnh rõ ràng.
Nhị Ngốc, bất kể là hình dạng khuôn mặt hay mặt mày đều khác với Đại Ngốc, ngũ quan nhu hòa hơn nhiều, người cũng thanh tú hơn.
Vừa nhìn thấy bọn họ đi đến, biểu cảm của lão thợ săn rõ ràng trở nên khác thường, trong ánh mắt có oán trách cũng có tức giận.
Nhị Ngốc cười hề hề với lão thợ săn, lão thợ săn trừng nhìn hắn: “Ngươi dám đi, đánh gãy chân ngươi.”
Nhị Ngốc nói: “Về rồi đánh.”
Hắn nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi nói: “Năm trăm lượng, đã nói giá rồi thì không thể đổi.”
Nữ tử trẻ tuổi gật đầu: “Được.”
Nhị Ngốc lại nói: “Chỉ vào núi không ra núi, bất kể đi đường nào đi nữa cũng không ra.”
Biểu cảm của Lục Ngô và những người khác có chút thay đổi nho nhỏ, nhưng thần sắc của nữ tử trẻ tuổi không hề thay đổi, một lần nữa gật đầu: “Được.”
Nghe thấy câu này của Nhị Ngốc, thái độ của lão thợ săn dường như cũng dịu đi đôi chút.
Nhị Ngốc quay đầu nhìn Đại Ngốc, mặt không chút cảm xúc: “Đại ca, huynh đi thu dọn đồ đạc đi, sáng mai xuất phát.”
Lúc này Lục Ngô mới chen vào nói: “Sáng mai không được, hôm nay phải xuất phát.”
Thấy Nhị Ngốc có vẻ hơi do dự, Lục Ngô nói: “Có thể thêm tiền.”
Nhị Ngốc lắc đầu: “Giá cả đã đưa ra rồi sao có thể tùy tiện thay đổi.”
Lục Ngô nghĩ, đây có lẽ là lý do vì sao dân làng lại gọi hắn là Nhị Ngốc.
Nhưng rất nhanh hắn ta đã cảm thấy Nhị Ngốc không ngốc, vì Nhị Ngốc đột nhiên hỏi một câu: “Ta có thể hỏi hai vấn đề rồi đưa ra một điều kiện không?”
Lục Ngô đang định hỏi cái gì là cái gì, nữ tử trẻ tuổi đã trả lời: “Được.”
Nhị Ngốc cười rộ lên, hàm răng thật sự rất đẹp.
Hắn hỏi: “Các ngươi đến từ Trường An?”
Nữ tử trẻ tuổi trả lời: “Đến từ Trường An.”
Nhị Ngốc lại hỏi: “Vậy các ngươi còn về Trường An không?”
Nữ tử trẻ tuổi trả lời: “Về Trường An.”
Nhị Ngốc trả lời, nụ cười vô cùng xán lạn, có chút không thể hiểu được, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn thực sự đang rất vui vẻ, có phần giống như một lão phụ nhân ngậm đắng nuốt cay cuối cùng cũng có thể chờ được ngày nhi tử ngốc của mình thành thân.
Lục Ngô mang theo sự đề phòng, hỏi: “Điều kiện gì?”
Nhị Ngốc chỉ về phía người gỗ đã đi xa: “Hãy nhớ kỹ tên của huynh ấy, huynh ấy tên là Diệp Phù Dao.”
Lục Ngô- Người vốn dĩ cho rằng tên Nhị Ngốc không ngốc lúc này lại không nhịn được cười tự giễu trong lòng… Hắn ta tạm thời không thể hiểu tại sao Nhị Ngốc lại đưa ra điều kiện là nhớ kỹ tên của Đại Ngốc.
Cho nên hắn ta tạm thời xem nhẹ, tại sao người ở một nơi như thế này không đặt tên Thiết Đản, không đặt tên Thổ Sinh, mà lại đặt là Phù Dao?
Nhưng nữ tử trẻ tuổi lại trở nên trịnh trọng, giống như đã đồng ý một chuyện trời long đất lở nào đó, trả lời: “Nhớ rồi.”
Nhị Ngốc học theo dáng vẻ của nữ tử trẻ tuổi chắp tay, cũng rất trịnh trọng nói: “Cảm tạ.”
Nữ tử trẻ tuổi hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Câu trả lời của Nhị Ngốc cũng kỳ lạ như chính con người hắn: “Một cái là đủ rồi, tham lam gặp báo ứng.”
Không hiểu tại sao nữ tử trẻ tuổi lại nhìn về phía tượng đất kia, lúc này ánh mặt trời đang chiếu vào tượng đất, dường như có thể loáng thoáng nhìn thấy được từng mảng vảy, hoặc là từng mảng giáp.
Nhị Ngốc nói: “Xấu đúng là hơi xấu thật.”
Lục Ngô có chút mỉa mai cười nói: “Bồ Tát không để bụng xấu đẹp.”
Nhị Ngốc bĩu môi: “Bồ Tát cái này không để bụng, cái kia cũng không để bụng, làm sao mà thành Bồ Tát được?”
Hắn cũng nhìn tượng Bồ Tát bằng đất: “Chỉ là dân chúng trong tay không có tiền mới cảm thấy Bồ Tát nên như vậy, cái gì cũng không để bụng thì mới có thể phổ độ chúng sinh, có lẽ người có tiền đều hy vọng Bồ Tát nên để bụng cái gì đó, ít nhất cũng phải để bụng đến tiền, nếu không cần gì phải tranh nhau thắp hương đầu? Chẳng phải chỉ cần thành tâm là đủ rồi sao?”
Lão thợ săn trừng mắt nhìn hắn.
Nữ tử trẻ tuổi cảm thấy Nhị Ngốc có chút làm bộ làm tịch, có lẽ những người ở tầng lớp dưới đáy đều sẽ có kiểu làm bộ làm tịch như thế, nhưng, trong thôn xóm hẻo lánh lạc hậu như vậy, đáng lẽ ngay cả cái làm bộ làm tịch này cũng không có mới phải.
Vì những dân làng kia nhìn bọn họ đi xe cưỡi ngựa chỉ có sự tò mò và kinh ngạc, ngay cả ghen tị cũng không có.
Nàng lại hỏi ra vấn đề kia: “Ngươi đã từng đọc sách?”
Nhị Ngốc gật đầu: “Đọc qua chút ít.”
Nàng có chút không giống nàng truy hỏi: “Ai dạy?”
Nhị Ngốc trả lời: “Nương ta.”
Nàng càng không giống nàng tiếp tục truy hỏi: “Nương ngươi đâu?”
Nhị Ngốc nhìn tượng đất Bồ Tát kia cười: “Xấu đúng là hơi xấu thật… Nương ta nặn đấy, nặn xong thì đi rồi, bệnh tật mười mấy năm, cuối cùng chút sức lực còn lại chín phần đều ở đây, còn một phần sức lực, gọi ca ca ta, gọi gọi ta...”
Âm thanh yếu ớt, hữu khí vô lực lại như đinh tai nhức óc kia hình như đã quay trở lại, hoặc là, vẫn luôn ở trong đầu hắn không hề biến mất.
“Toán Đầu à, con phải che chở Khương Đầu.”