THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 1. Trong núi có một tượng Bồ Tát bằng đất (1)

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Luôn có một số nơi hẻo lánh đến mức ngay cả chiến tranh cũng chẳng thể lan tới, nên số phận đã định sẵn là không liên quan đến sự phồn hoa gấm vóc.

Giữa Đại Từ Bi Sơn và Tiểu Từ Bi Sơn có một khoảng hở rộng chừng bảy tám dặm, người ta nói đó là một rãnh trời mà đến cả thần tiên cũng không vượt qua được.

Phần đầu rãnh trời này là Trung Nguyên, đầu kia là Bột Hải Quốc, nơi này không qua được nhưng năm mươi dặm bên ngoài biên ải trước đó có thể đến Bột Hải, tuy nhiên không lâu trước đây, binh mã Đông Hàn đã chiếm thành trì Bột Hải, cắt đứt liên lạc với Trung Nguyên.

Một chiếc xe ngựa được mười hai con chiến mã hùng dũng hộ tống dừng lại ở phía bên này của Đại Từ Bi Sơn. Lúc xuống xe, phu xe cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới mở cửa xe.

Chiếc xe ngựa thoạt nhìn trông có vẻ bình thường, nhưng vết bánh xe hằn sâu trên tuyết đủ để chứng minh chiếc xe ngựa này chẳng khác nào một thành trì di động.

Mười hai kỵ sĩ trông đều cao lớn vạm vỡ, trên người đều được trang bị cung, nỏ, đoản đao, trường đao đầy đủ, nên toát lên dáng vẻ lạnh lùng, cường thế, thậm chí có phần kiêu ngạo vóiw tất cả mọi thứ.

Nhưng tuổi tác bọn họ đều chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi nên đôi lúc trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ non nớt, cùng với sự hoang mang lo lắng được che giấu một cách cẩn thận trong ánh mắt.

Phu xe thì lớn tuổi hơn, khoảng chừng bốn mươi, ngay cả hai hàng lông mày cũng phủ đầy sương giá, điều này khiến đôi mắt của ông ta trông càng giống như một đầm nước lạnh.

“Đến rồi.”

Dưới chân núi có một thôn nhỏ tên là Vô Sự Thôn, có lẽ cái tên này đã bảo hộ cho dân làng nơi đây bình an vô sự trong mấy chục năm chiến loạn liên miên ở Trung Nguyên, cũng có lẽ cái tên thôn này là một phong ấn khiến người dân trong thôn hết thệ hệ này đến thế hệ khác nghèo khó, vất vả.

Người dân Vô Sự Thôn đã mấy chục năm không ai đi ra ngoài, nguyên nhân lớn nhất đơn giản chỉ vì nơi này không có việc gì.

Một nữ tử bước xuống từ trên xe ngựa, trên người không có bất cứ thứ gì là trang phục của nữ nhân, nàng mặc một chiếc áo bông rất dày, một đôi giàu da hươu rất dày, đội một chiếc mũ lông cũng rất dày.

Điều này khiến khuôn mặt của nàng trông có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, cổ áo lông che khuất hơn nửa khuôn mặt cũng che đi vẻ quyến rũ của một nửa giang sơn, đôi mắt lộ ra, đó là nửa giang sơn còn lại tràn ngập anh hùng hào kiệt.

Nàng sở hữu đôi mày mắt anh khí hiếm thấy ở một nữ nhân bình thường, còn có sự thản nhiên và kiên định mà ngay cả trong ánh mắt của mười hai kỵ sĩ cường hãn kia cũng không có.

Nàng nhìn thoáng qua phu xe, rồi nhìn đội trưởng trong mười hai kỵ sĩ kia.

“Lục Ngô, ngươi đi đi, khách khí một chút.”

Đội trưởng kỵ sĩ trẻ tuổi lạnh lùng kiêu ngạo lập tức nhảy xuống chiến mã, sải bước nhanh về phía thôn nhỏ trên bản đồ đế quốc nhưng dường như đã định sẵn là sẽ không bao giờ xuất hiện trên tấm bản đồ khổng lồ trong thư phòng của Bệ Hạ này.

Có hai gã nam nhân thoạt nhìn trông có vẻ vạm vỡ nhưng lại ngốc nghếch đang ngồi trên bức tường đất cách đó không xa, một người nghiêng đầu nhìn mười hai kỵ sĩ được trang bị vũ trang đến tận răng như đang nhìn thứ gì đó thú vị, một người tay cầm củ cải đông gặm rôm rốp, đợi đến khi Lục Ngô đi qua, hai gã lập tức nhếch môi cười ngây ngô, để lộ hàm răng vàng khè.

Nữ tử sở hữu khí chất độc đáo chậm rãi bước đến đầu thôn, bên ngoài thôn nhỏ với toàn bộ nhà gỗ rào tre này lại có một tượng đất trông có vẻ không phù hợp.

Gia công vô cùng thô ráp, thô ráp đến mức khiến người ta cảm thấy người thợ dùng sức quá mạnh, dường như muốn lớn tiếng nói cho người khác biết tượng đất này rất lợi hại, nhưng lại tạo ra một thứ trông như một gã rách rưới, hình dạng mơ hồ.

Có lẽ bọn họ muốn tạc ra một vị tướng quân chăng, vì trong tay tượng đất này còn có một cây thương gỗ.

Tượng đất này nằm ngay vị trí phong thủy của Vô Sự Thôn, trong thôn không ai hiểu về học thuyết phong thủy, vị lão thợ săn lớn tuổi nhất trong thôn luôn nói, tượng đất sẽ gây ra chuyện lớn cho Vô Sự Thôn.

Không lâu sau, vị lão thợ săn này được mời đến bên cạnh tượng đất ở đầu thôn, trong thôn không có lý trưởng chính thức, lão thợ săn chính là người Chủ Sự trong thôn.

Dân làng tự nhiên cũng không hiểu hai chữ uy vọng có ý nghĩa gì, nhưng không ai không phục ông ta.

Đội trưởng Lục Ngô dùng sự hòa khí lớn nhất mà hắn ta có thể thể hiện để hỏi lão nhân: “Ta đã hỏi thăm, nghe nói thôn này do ông làm chủ?”

Lão thợ săn gật đầu: “Đúng vậy.”

Rồi bổ sung: “Làm chủ trong những chuyện nhỏ.”

Lục Ngô hỏi: “Vậy chuyện lớn thì sao?”

Lão thợ săn trả lời: “Chuyện lớn xem bói.”

Lục Ngô cảm thấy hơi buồn cười, những người ở trong thâm sơn cùng cốc này thường mê tín hơn, rõ ràng ngay cả chữ đại cũng không biết nhưng lại thích giả bộ cao thâm khó lường.

Hắn ta không có ý định lãng phí thời gian, nên mỉm cười nói: “Chúng ta muốn vào núi săn bắn một số thứ, tốt nhất là loại lớn một chút nên phải vào sâu hơn, bọn họ nói ông là thợ săn giỏi nhất ở đây, ông có thể dẫn chúng ta vào núi không?”

Chương sau