Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
“Trong Lạc thành này, cửa hàng bán giấy tuyên nói không ít cũng phải hai mươi nhà, sau lưng đều là quan to hiển quý, ta biết đi tìm nhà nào?” Kiểu Thỏ liếc mắt.
Trần Tích: “Vậy thì phải hỏi Chu đại nhân.”
Kiểu Thỏ từ trên lưng Chu Thành Nghĩa nhảy xuống, lật người đối phương lại: “Chu đại nhân?”
“Ây da, Chu đại nhân?” Chỉ thấy sắc mặt Chu Thành Nghĩa đã tím đen, hai mắt trợn trừng, chết rồi.
“Kiểu Thỏ, ngươi lỡ tay giết hắn rồi!” Vân Dương quái lạ kêu lên.
Kiểu Thỏ liếc mắt: “Đừng có đổ tội cho ta, hắn là trúng độc mà chết.”
Vân Dương kỳ quái: “Túi độc trong miệng hắn đã bị ta lấy ra rồi mà.”
Kiểu Thỏ: “Trên người hắn chắc chắn còn giấu độc dược ở chỗ khác. Vừa rồi giả vờ muốn giết tên tiểu tử này, nhưng thực chất là lén lấy độc trên người ra.”
“Đó cũng là trách nhiệm của ngươi, ngươi phụ trách canh chừng hắn.”
“Ngươi mà còn đổ tội cho ta nữa là ta trở mặt đấy.”
Vân Dương: “Xin lỗi, phản ứng theo bản năng...”
Kiểu Thỏ nhìn về phía Trần Tích: “Tìm từng nhà thì quá chậm, thời gian càng kéo dài chắc chắn sẽ để mất con cá lớn này. Ngươi có cách nào không?”
Trần Tích chậm rãi đứng dậy, đi đến bên bàn, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên giấy tuyên: “Giấy tuyên đều được làm thủ công, thói quen của mỗi người thợ đều không giống nhau. Có người thích cho nhiều vỏ Thanh Đàn một chút, có người thích cho nhiều rơm rạ một điểm. Có người lúc dùng đá mài giã bột giấy thì thích giã mịn một chút, có người lại lười biếng thích giã thô một điểm. Công nghệ làm giấy tuyên quyết định giá tiền của nó... Tìm được loại giấy giống hệt là có thể tìm được cửa hàng đó.”
Kiểu Thỏ lại gần, khom lưng tinh tế quan sát hoa văn trên giấy. Trước đây, giấy tuyên trong mắt nàng đều trông giống hệt nhau...
...
...
Lúc này, ngoài viện vang lên tiếng gõ cửa.
Có người cầm lấy vòng đồng trên cửa chính Chu phủ, gõ lên cửa lớn một cách có tiết tấu.
Ngoài cửa, một giọng nói tang thương khàn khàn hỏi: “Chu đại nhân, Trần Tích có ở trong phủ của ngươi không?”
Trong chốc lát, Vân Dương, Kiểu Thỏ, tất cả hán tử áo đen trong viện, kể cả Trần Tích đều đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, vòng tay cầm đầu thú trên cửa chính đập vào cánh cửa sơn đỏ, không nhanh không chậm, nhưng lại mang một cảm giác áp bức khó hiểu.
Giữa đêm khuya vắng người, tiếng gõ cửa trở nên đặc biệt đột ngột.
Đám hán tử áo đen trong viện chậm rãi rút yêu đao ra, không phát ra một tiếng động nào, chờ đợi chỉ thị của Vân Dương.
Những người này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Trần Tích nhớ lại từ lúc mình xuyên không tới giờ, không một ai trong số họ nói thừa một câu nhảm nhí nào.
Cốc, cốc, cốc.
Người ngoài cửa thấy không có ai trả lời, giọng nói tang thương kia lại hỏi lần nữa: “Trần Tích có ở bên trong không?”
Trần Tích có chút mờ mịt.
Ai lại đến tìm mình?
Hắn nhìn về phía Vân Dương, chỉ thấy sắc mặt của người trẻ tuổi này sáng tối chập chờn. Suy tư một lát, hắn mới ra hiệu cho một gã hán tử áo đen: “Kéo hết thi thể vào trong nhà phụ đi.”
Kiểu Thỏ nhìn về phía Vân Dương: “Ai đến vậy?”
“Không cần căng thẳng, ta nghe ra là ai rồi,” Vân Dương đi đến nâng then cửa lên.
Cửa lớn mở ra, chỉ thấy trong màn đêm ngoài cửa có một vị lão nhân lưng còng đang đứng. Đối phương mặc một chiếc trường sam màu xám, chân đi một đôi giày vải màu đen đế trắng, nếp nhăn đầy mặt tựa như những khe rãnh trên mặt đất khô cằn.
Râu của lão nhân đã dài đến ngực, tóc dùng trâm cài màu xanh búi trên đỉnh đầu, cả râu và tóc đều trắng như tuyết, già đến không thể già hơn được nữa.
Lão nhân thấy Vân Dương cũng có chút bất ngờ, còn Vân Dương thì lại trưng ra một bộ mặt tươi cười: “Diêu thái y, đã lâu không gặp, xương cốt của ngươi vẫn còn cứng cáp chứ?”
Lão nhân im lặng một lát: “Là ngươi sao, ngươi không phải nên ở kinh thành sao, sao lại tới Lạc Thành.”
Vân Dương giải thích: “Tạm thời có việc nên mới tới đây, vừa hay tối nay đến bái phỏng Chu đại nhân thì gặp được Trần Tích, liền giữ hắn lại trò chuyện.”
Lão nhân hỏi: “Bệnh chân của Nội tướng khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, hắn còn khen ngươi là thần y nữa đấy, cái chứng phong hàn mắc phải ở Củi Than Cục mấy năm trước cuối cùng cũng chữa khỏi.” Vân Dương vừa cười vừa nói: “Đáng tiếc ngươi không ở lại kinh thành, nếu không Thánh thượng đã sớm triệu ngươi vào cung rồi.”
“Bệnh của Thánh thượng, lão phu chữa không hết.” Lão nhân chuyển lời: “Trần Tích đâu, thuốc đã đưa đến rồi, cũng nên trở về thôi.”
Vân Dương suy tư một lát: “Trần Tích, mau cùng sư phụ về đi. Xem Diêu thái y quan tâm ngươi chưa kìa, tuổi đã cao mà còn đi xa như vậy tới đón người.”
Trần Tích không ngờ Vân Dương lại chịu thả người...
Dường như là vì lão nhân đã nhắc đến Nội
tướng?
Hắn vội vàng đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Kiểu Thỏ thì bị đối phương kéo lại: “Trở về đừng nói lung tung, chúng ta sẽ còn đi tìm ngươi.”
Trần Tích không nói gì, nhanh chóng đi ra ngoài cửa: “Sư phụ, chúng ta về thôi.”
“Phải.” Diêu thái y hai tay chắp sau lưng, còng lưng, lảo đảo đi về phía sâu trong con phố dài, không hỏi thêm một câu nào nữa.
Trần Tích cảm giác sau lưng có hai đạo ánh mắt như lưỡi câu đang nhìn chằm chằm vào sống lưng mình. Hắn quay đầu nhìn lại, Vân Dương và Kiểu Thỏ đang đứng ở cửa, đang chăm chú nhìn hắn.
Vân Dương và Kiểu Thỏ đều mặc đồ đen, dung mạo cả hai đều vô cùng tuấn mỹ, lưng thẳng tắp, là loại người mà đi trên đường chỉ cần nhìn một cái cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Thế nhưng hai người này, giết người đến mắt cũng không chớp, dường như mạng người là thứ không đáng tiền nhất trên đời.
Lòng dạ rắn rết, đây là ấn tượng sâu sắc nhất của Trần Tích về hai người họ.
Trần Tích chạy chậm hai bước theo sau lão nhân, rầm một tiếng, cửa lớn Chu phủ đóng lại sau lưng họ.
“Phù.” Trần Tích khẽ thở phào một hơi.
Đây dường như là một thế giới mà mạng người như cỏ rác.
Khi mới xuyên không, hắn không có nhiều ý muốn cầu sinh, chỉ như một người ngoài cuộc quan sát tất cả. Việc mình sống hay chết thật ra cũng không quá quan trọng.
Nhưng nếu ngay cả mình cũng có thể trùng sinh một lần, vậy phụ mẫu của mình có cơ hội trùng sinh không?
Chuyện này đối với hắn vô cùng quan trọng.
Trước tiên phải sống sót đã.
“Sư phụ, cảm tạ ngươi đã đến đón ta.” Trần Tích nói lời thật lòng, vô cùng thành khẩn.
Lão nhân lại cảm khái: “Lão phu mà biết tối nay có người của Mật Điệp Ti ở đây, lão phu đã không đến.”
Trần Tích: “...”
Có ý gì?
Đồ đệ cũng không cần nữa sao?
Lão nhân lẩm bẩm một mình: “Kỳ quái, rõ ràng trước khi ra cửa đã gieo một quẻ là đại cát, còn tưởng có thể nhặt được thỏi vàng... Đại cát cái con khỉ.”
Những lời này khiến Trần Tích nghe mà mơ hồ: “Sư phụ, ngươi không hỏi chuyện đêm nay...”
Lão nhân đi ở phía trước, đưa lưng về phía hắn giơ một tay lên ngăn lại: “Ngươi dừng lại, tuyệt đối đừng nói cho ta nghe. Chuyện phiền phức thế này ta một chút cũng không muốn biết, biết rồi chắc chắn không có chuyện tốt. Ta có thể sống đến chín mươi hai tuổi, chính là nhờ vào việc không bao giờ xen vào chuyện người khác.”
Trần Tích: “Ngươi đúng là biết xu cát tị hung thật...”
Lão nhân dừng bước: “Thuốc đã đưa đến, tiền thuốc đâu?”
Trần Tích ngẩn ra, hắn làm sao biết còn có chuyện tiền thuốc: “Quên đòi Chu đại nhân rồi...”
Lão nhân không vui quay đầu lại: “Ngươi quay lại đòi bọn họ đi.”
Trần Tích dứt khoát: “Ta không đi.”
Lão nhân suy nghĩ hồi lâu: “Vậy tiền thuốc này ngươi bù vào.”
Trần Tích nói sang chuyện khác: “Ngươi và bọn họ rất quen sao?”
Lão nhân nói: “Mấy năm trước ở kinh thành từng có quen biết, đám người này tâm ngoan thủ lạt, trước sau như một chỉ thích làm những chuyện người người oán trách. Sau này trên đường gặp thì cứ giả vờ không quen biết là được. Hoặc là sau này ngươi ra phố giả vờ không quen biết ta cũng được.”
Trần Tích: “...”
Lão nhân tự nhủ: “Đại nhân vật của Mật Điệp Ti đích thân đến, e là Lạc Thành sắp không yên ổn rồi.”
Con phố dài yên tĩnh, Lạc Thành phảng phất như đang ngủ say. Ngay cả khu phường thị phía đông náo nhiệt nhất thường ngày cũng đã im ắng, đèn đuốc tắt đi rất nhiều.
Người gõ mõ cầm canh kẽo kẹt trong nách kẹp chiếc đèn lồng trắng, cùng họ đi lướt qua nhau, uể oải gõ chiếc mõ báo canh ba, hô hào trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.
Đi đến một ngã tư đường, Trần Tích bỗng nhiên thấy vị sư phụ này rút ba đồng tiền từ trong tay áo ra.
Giây sau, lão nhân ngẩng đầu liếc nhìn phương vị của các vì sao, đoạn ngồi xổm xuống, gieo đồng tiền sáu lần trên con đường đá xanh: “Được... đi bên trái.”
“Sư phụ, bên phải có nguy hiểm gì sao?” Trần Tích tò mò.
“Nguy hiểm thì không có, nhưng xem quẻ tượng thì có thể sẽ gặp phải ăn mày. Lão phu về già lại có thêm chút lòng trắc ẩn, thấy rồi có thể sẽ cho hắn tiền, cho nên đi đường vòng để không phải thấy.” Lão nhân thản nhiên giải thích.
Trần Tích: “...”
...
...
Trong Chu phủ, Kiểu Thỏ ngồi xổm trên ghế bành, chống cằm nhìn lên trời đêm: “Cứ vậy thả hắn đi rồi? Chỉ vì sư phụ hắn quen biết Nội tướng?”
“Sao có thể, Nội tướng đại nhân là hạng người tâm ngoan thủ lạt, trở mặt không quen biết. Đừng nói là đồ đệ của Diêu thái y, nếu thật sự cản đường Nội tướng, ngay cả Diêu thái y cũng phải chết.”
Kiểu Thỏ thở dài: “Được rồi, ngươi nói xem tên tiểu tử đó có phải là mật thám của Cảnh triều không?”
“Chắc chắn là vậy.” Vân Dương chắc nịch nói: “Học đồ bình thường làm sao chịu nổi mấy châm của ta? Sớm đã đau đến hôn mê rồi. Mặt khác, ngươi xem cái năng lực tùy cơ ứng biến của hắn đi, cũng tuyệt đối không phải là điều một tên học đồ ở y quán có thể làm được.”
Kiểu Thỏ nghi hoặc: “Vậy còn thả hắn đi?”
Vân Dương cười cười: “Nếu hắn thật sự là mật thám, vậy đêm nay hắn đến đây là để nối liên lạc và truyền tin với Chu Thành Nghĩa, Quân Tình Ti của Cảnh triều nhất định biết chuyện này. Đêm nay sau khi Chu Thành Nghĩa mất tích, hắn lại còn sống, Quân Tình Ti chắc chắn sẽ cho rằng chính hắn đã bán đứng Chu Thành Nghĩa.”
Đôi mắt Kiểu Thỏ sáng lên: “Cảnh triều đối xử với phản đồ luôn luôn hà khắc, nhất định sẽ phái người tới trừ khử hắn. Đến lúc đó, chúng ta có thể bắt kẻ đến giết hắn, lại lập một công nữa!”
“Không sai!”
Một lúc lâu sau, một gã hán tử áo đen trở về bẩm báo: “Thưa hai vị đại nhân, dựa theo hoa văn trên giấy tuyên, đã tìm được hai cửa hàng giấy tương ứng. Chưởng quỹ và tiểu nhị bên trong đang bị áp giải về đại lao Lạc Thành.”
Kiểu Thỏ đứng dậy: “Ta đi thẩm vấn trong đêm!”
Vân Dương vươn vai: “Vậy ta đi xử lý thi thể, xử lý xong ta về nghỉ sớm một chút.”
“Nói trước xem công lao của hai chúng ta tính thế nào đã!”
“Đương nhiên là năm năm chia đều.”
“Không được.”
Vân Dương nhíu mày: “Vì sao không được?”
Kiểu Thỏ: “Đêm nay ta giết chín người, ngươi mới giết sáu, Chu Thành Nghĩa cũng là ta bắt được. Sáu bốn chia công, nếu không sau này ngươi đừng hòng mời ta hành động cùng nữa.”
Vân Dương cảm khái: “Quan hệ giữa đồng liêu với nhau đúng là còn khó xử lý hơn cả thi thể, sáu bốn thì sáu bốn.”
Kiểu Thỏ từ trên ghế bành nhảy xuống, dẫn đám hán tử áo đen hớn hở rời đi, chỉ để lại một mình Vân Dương dọn dẹp hậu quả.
Khi tất cả mọi người đã đi, Vân Dương móc ra hơn mười người rối da lớn bằng bàn tay từ trong tay áo...
Hắn dùng ngân châm lần lượt đâm rách cổ tay của mỗi bộ thi thể, nặn ra từng giọt máu tươi.
Ngay sau đó, hắn lại dùng ngân châm chấm từng giọt máu tươi, điểm vào mắt cho từng người rối da, tựa như vẽ rồng điểm mắt.
Máu tươi thấm vào đôi mắt của người rối da, một màu đỏ thẫm, tiểu nhân cũng dường như trở nên linh động.
“Xong rồi!”
Ngay sau đó, tất cả thi thể trong sân lại từng cái một đứng dậy, mặt không biểu cảm đi theo Vân Dương ra khỏi Chu phủ.
Đoàn người xếp thành hàng, không biết đã đi bao lâu trên con phố dài. Vân Dương chợt thấy một tiểu hài ăn xin đắp chiếu rách vùi mình bên đường.
Vì thời tiết lạnh lẽo, tiểu hài cuộn mình thành một cục.
Vân Dương nhìn chằm chằm đối phương một hồi, đoạn móc ra một xâu tiền đồng từ trong tay áo ném xuống đất.
Lúc này hắn mới mang theo hơn mười bộ thi thể đi vào màn đêm.