Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Phố dài yên tĩnh.
Từng tòa nhà lầu mái xám cao thấp xen kẽ, mái hiên cong vút, tựa như những bọt sóng trong đại dương đen thẳm của màn đêm, ngưng kết lại giữa dòng thời gian.
Diêu lão đầu hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi ở phía trước, Trần Tích trầm mặc ít nói theo ở phía sau.
Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví như Bắc Câu Lô Châu ở đâu, ngươi có biết một người trẻ tuổi tên là Lý Thanh Điểu không, Tứ Thập Cửu Trọng Thiên lại là cái gì.
Nhưng hắn biết mình không thể hỏi, chỉ có thể đem những nghi vấn đó chôn sâu dưới đáy lòng.
Diêu lão đầu nghi hoặc: “Bình thường ngươi lắm lời như vậy, sao hôm nay lại im re thế?”
Trong lòng Trần Tích căng thẳng: “Chắc là vì chuyện trong Chu phủ, ngươi không cho ta nhắc tới.”
Diêu lão đầu đột nhiên hỏi: “Ngươi đã giết người?”
Trần Tích im lặng rất lâu: “Không có.”
Diêu lão đầu khẽ a một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Dọc theo con đường này, lão nhân quả thật không hỏi thêm chút nào về chuyện đêm nay, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.
Đi khoảng một canh giờ, Trần Tích mới xa xa trông thấy cánh cửa lớn sơn đỏ rộng thênh thang của Tĩnh Vương phủ. Trước cửa, thị vệ tay cầm kích đứng thẳng, mình khoác áo giáp.
Hai bên cửa là đôi sư tử đá uy vũ bá đạo.
Dưới mái hiên ngói xám treo hai chiếc đèn lồng trắng, trên đó viết ba chữ Tĩnh Vương phủ.
Trên cửa có một tấm biển, viết bằng sơn vàng bốn chữ Quang Minh Chính Đại.
Diêu thái y không đi vào từ cửa chính, mà dẫn Trần Tích đi về phía hông của vương phủ. Nơi đó có mở một y quán nằm san sát vách vương phủ, tên là Thái Bình.
Trên cửa có tấm biển viết bốn chữ lớn: Tuyệt Không Cho Nợ.
Diêu lão đầu đẩy cửa lớn y quán ra, bước qua ngưỡng cửa cao. Trong phòng, trên chiếc quầy thuốc thật dài có thắp một ngọn đèn dầu nhỏ.
Bên ngoài là phố dài và bóng đêm đen kịt, bên trong là ánh sáng ấm áp màu đỏ cam. Phảng phất như một thế giới trắng đen, chỉ có y quán này là có màu sắc.
Lại phảng phất như chỉ cần Trần Tích bước vào, liền có thể ở đây che gió tránh mưa, tìm được sự bình yên.
Diêu lão đầu đứng ở trong cửa quay đầu liếc xéo Trần Tích: “Vứt thứ trong tay ngươi đi, trong y quán không cần thứ đồ chơi này.”
Trần Tích khẽ giật mình, ném mảnh sứ vỡ vẫn còn nắm chặt trong lòng bàn tay đi, trên mảnh sứ vỡ còn dính máu.
Hắn nhìn ngưỡng cửa cao của y quán, nhìn bóng lưng còng của Diêu lão đầu, cuối cùng vẫn bước vào trong, đóng cửa lại, ngăn màn đêm ở bên ngoài.
...
...
Y quán này là một tứ hợp viện nhỏ, chỉ cách vương phủ một bức tường.
Giữa sân có một cây hạnh già cỗi.
Trên đỉnh cành cây có một con quạ đen hùng tráng đang đứng lặng, thấy có người tới liền bay mất.
Diêu lão đầu dường như đã mệt, khoát tay nói: “Đi ngủ đi.”
Trần Tích lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích...
Đi ngủ thế nào?
Sân tứ hợp viện này có ba gian phòng ở phía sau, hắn không biết nên vào gian nào mới là lựa chọn chính xác.
Vạn nhất đi nhầm chỗ, e rằng sẽ khiến người ta sinh nghi.
Diêu lão đầu thấy hắn không động đậy, bèn nghi hoặc quay đầu lại: “Sao không đi ngủ?”
Tiếng nói vừa dứt, từ Tây Sương phòng, một thiếu niên cao gầy khoác áo dài bước ra, nhìn Trần Tích với vẻ ghét bỏ: “Trần Tích, đi đưa có thang thuốc mà cũng chậm trễ lâu như vậy, còn làm phiền sư phụ phải đi tìm ngươi... Sư phụ, ngươi đi đường chắc mệt rồi, để ta nấu chút nước cho ngươi ngâm chân rồi hãy nghỉ ngơi.”
Trần Tích yên lặng nhìn vị... sư huynh này.
Sao một người có thể nịnh nọt một cách cụ thể đến thế?
Diêu lão đầu nói: “Tất cả cút đi ngủ, đừng làm trễ bài tập sáng mai.”
“Vâng.” Thiếu niên cao gầy nhanh nhẹn quay trở lại Tây Sương phòng.
Trần Tích cũng đi theo vào, trong phòng là một chiếc giường ghép lớn. Tận cùng bên trong là một bóng người khôi ngô đang nằm ngáy o o, hoàn toàn không biết gì về chuyện vừa xảy ra bên ngoài.
Sư huynh cao gầy ngủ ở giữa, còn giường của hắn thì ở cạnh cửa.
Căn phòng ngủ của đám học đồ có cửa gỗ cũ nát, ngoài mấy cái hũ sành chậu sứ ra thì không có đồ đạc gì khác.
Trong phòng tối om, vị sư huynh cao gầy khoác chăn ngồi trên giường, ánh mắt lấp láy nhìn chằm chằm Trần Tích, thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại đi lâu như vậy?”
“Không có chuyện gì.” Trần Tích lắc đầu, mệt mỏi chui vào trong chăn, lẳng lặng nhìn xà nhà bằng gỗ trên nóc phòng và những màng nhện đã giăng từ lâu.
Vị sư huynh cao gầy kia trở mình nằm xuống, hứ một tiếng trong miệng: “Không nói thì thôi!”
Căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở.
Cũng chỉ có giờ khắc này, Trần Tích mới có thể dừng lại để suy nghĩ cho kỹ về tình cảnh của mình: Kiểu Thỏ và Vân Dương sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Chắc chắn sẽ không.
Đêm nay, năng lực mà hắn thể hiện ra tuyệt đối không phải của một tên học đồ y quán, mà hắn lại trùng hợp xuất hiện trong nhà của mật thám Cảnh triều, hai kẻ lòng dạ rắn rết kia sao có thể không nghi ngờ?
Nhưng vì sao họ lại thả mình đi?
Là vì thân phận của sư phụ mình, hay là đối phương có dự tính khác?
Bất kể là vì lý do gì, lựa chọn tốt nhất của Trần Tích bây giờ chính là ở lại trong y quán, y quán này liền kề vương phủ, đối phương muốn làm gì e rằng cũng sẽ có điều kiêng kỵ.
Trong lúc đang suy tư, con ngươi Trần Tích bỗng nhiên co rụt lại.
Một luồng khí tức băng lãnh trong đan điền của hắn đang lan ra toàn thân, ăn mòn cơ bắp, xương cốt và cả nhiệt độ trong huyết mạch.
Đó là luồng băng tuyết chảy tiến vào cơ thể hắn lúc Chu Thành Nghĩa chết đi, lúc đó chỉ cảm thấy lạnh buốt, phảng phất như một loại ảo giác. Mà bây giờ, nó lại giống như một con mãnh thú bị nhốt trong cơ thể Trần Tích, phẫn nộ tìm kiếm lối ra, nhưng thủy chung không thể nào thoát ra được.
Phừng.
Trần Tích nghe thấy tiếng máu mình chảy trong huyết quản tựa như tuyết lở, dường như thứ đang lưu chuyển không còn là máu, mà là băng sa.
Trong thân thể gầy gò giống như cất giấu một thanh kiếm, lại giống như ẩn chứa một con Chân Long đã tồn tại từ ngàn năm trước. Trần Tích phảng phất như đang ở trong một đầm sâu u tối, tuyệt vọng bị một bàn tay kéo xuống đáy đầm.
Băng lãnh thấu xương.
Trần Tích giãy giụa quay đầu nhìn về phía những người khác trong phòng, lại phát hiện họ đang ngủ say, không hề hay biết gì. Hắn quấn chặt lấy chăn, nhưng hàn khí này lại từ trong tỏa ra ngoài, dù hắn có trùm kín chăn cũng chẳng ích gì.
Chẳng lẽ bị oan hồn của Chu Thành Nghĩa ám rồi?
Dần dần, không đợi Trần Tích nghĩ thông suốt, liền co người thành một cục, rơi vào trạng thái mơ màng.
Không biết qua bao lâu, từ phía chân trời xa xôi truyền đến tiếng gà gáy vang dội, âm thanh này như xuyên qua tầng tầng sương mù, xé tan màn sương.
Trần Tích từ trên giường bừng tỉnh ngồi dậy, như người vừa được vớt từ dưới nước lên, tham lam hít thở.
Tay chân hắn lạnh buốt.
Chuyện vừa xảy ra không phải là mộng, luồng băng chảy kia vẫn đang tàn phá bừa bãi.
...
...
Ngoài cửa sổ, ánh nắng ít ỏi bị lớp giấy trắng dán cửa sổ ngăn lại, khiến trong phòng tối tăm.
Bên cạnh hai vị sư huynh đệ vẫn đang vùi đầu ngủ say, tiếng gà gáy dường như không ảnh hưởng đến họ, vẫn ngáy khò khò như cũ.
Đang lúc Trần Tích ngẩn ngơ, két một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra.
Chỉ thấy vị sư phụ Diêu lão đầu của hắn tay cầm một cành trúc đứng ở cửa, mặt đầy vẻ ghét bỏ nói: “Gà gáy rồi mà không dậy, người biết thì bảo các ngươi là học đồ, không biết lại tưởng các ngươi là trưởng tử của thế gia nào đấy.”
Nói xong, lão vung cành trúc quất tới.
Trần Tích giãy giụa tung người dậy không kịp mặc y phục, tránh sang một bên: “Sư phụ, ta dậy rồi!”
Diêu lão đầu thấy thế liền đi quất những người khác, chỉ nghe một hồi tiếng kêu rên vang lên, hai vị sư huynh đệ bị cành trúc quất cho chạy toán loạn: “Sư phụ đừng đánh nữa! Dậy rồi, dậy rồi!”
Nhưng mặc cho hai vị sư huynh đệ này né tránh thế nào, cành trúc vẫn luôn chuẩn xác rơi trên người họ. Lão già lưng còng này rõ ràng đã chín mươi hai tuổi, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn phi thường.
Diêu lão đầu vung cành trúc lùa ba người ra sân, lạnh giọng nói: “Đứng tấn!”
Trần Tích vốn tưởng bài tập buổi sáng của y quán sẽ là đọc thuộc lòng sách thuốc, không ngờ lại là đứng tấn?
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai vị sư huynh đệ đồng thời bày ra một tư thế cổ quái, không phải trung bình tấn, mà càng giống tư thế vai gánh đá tảng leo núi hơn.
Chưa kịp hắn học trộm, bốp một tiếng, cành trúc đã giòn giã rơi trên người hắn. Khoảnh khắc cành trúc tiếp xúc với cơ thể, cơn đau như từ trong xương tủy nổ tung.
Cơn đau thấu tim kèm theo cảm giác suy yếu lạnh lẽo nhất thời khiến Trần Tích suýt nữa ngất đi.
Hắn học theo dáng vẻ của hai vị sư huynh mà đứng tấn.
Diêu lão đầu thì cười lạnh: “Đừng có giả vờ yếu đuối trước mặt ta, vô dụng thôi. Cũng đừng tưởng nịnh nọt ta thì ta sẽ không đánh ngươi.”
Nói xong, cành trúc lại rơi xuống người vị sư huynh cao gầy: “Lưu Khúc Tinh, ta nói ngươi đó! Ngươi đứng cái kiểu quỷ gì vậy?”
Lưu Khúc Tinh mang theo tiếng khóc nức nở: “Sư phụ, chúng ta không phải học y sao, cớ gì ngày nào cũng phải học cái này?”
Diêu lão đầu cười lạnh, lại quất thêm một roi: “Còn dám mạnh miệng? Trời có tam bảo: Nhật, Nguyệt, Tinh. Người có tam bảo: Tinh, Khí, Thần! Không có tinh khí thần thì học cái gì cũng không vào!”
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, ba sư huynh đệ bị cành trúc quất cho quỷ khóc sói gào. Trần Tích cũng là lần đầu bị phạt, hơn nữa còn là người bị quất nhiều nhất trong ba huynh đệ, vì hắn là người xa lạ nhất với tư thế này.
Chẳng qua là...
Sau khi đứng tấn được một lúc, một dòng nước ấm từ sau thắt lưng Trần Tích tuôn ra, từ từ hóa giải hàn khí của đêm qua.
Dòng nước ấm này lúc có lúc không...
Hay nói đúng hơn là khi động tác đứng tấn đúng, nó sẽ xuất hiện, động tác sai, nó sẽ biến mất.
Trần Tích men theo cảm giác thay đổi tư thế, hễ có dòng nước ấm tuôn ra thì liền duy trì tư thế đó không động đậy nữa. Cứ như thể có người đã chuẩn bị sẵn đáp án cho ngươi, chỉ cần chép lại là được.
Diêu lão đầu lúc này đi đến bên cạnh hắn, vốn định tiện tay quất một roi, lại phát hiện tư thế của Trần Tích hoàn toàn chính xác. Lão giơ tay lên mà đúng là không có lý do gì để quất xuống...
Sau đó, Diêu lão đầu dứt khoát không thèm nhìn hắn nữa, chỉ quật hai vị sư huynh đệ kia.
Trần Tích không biết tư thế này có gì đặc biệt mà có thể hóa giải được luồng băng chảy, hắn yên lặng quan sát dáng vẻ của các sư huynh đệ khác, dường như họ cũng không cảm thấy việc đứng tấn này có ích lợi gì.
Chẳng lẽ chỉ có hắn mới có thể cảm nhận được dòng nước ấm này sao?
Nửa canh giờ trôi qua, luồng băng chảy trong cơ thể Trần Tích đã bị áp chế trở về đan điền không động đậy nữa. Hắn khẽ thở phào, nếu luồng băng chảy này tiếp tục tàn phá, hắn có sống qua được hôm nay hay không cũng khó nói.
Diêu lão đầu cười lạnh: “Được rồi, bài tập sáng nay kết thúc. Trần Tích có tiến bộ.”
Ba sư huynh đệ nhe răng trợn mắt xoa vết thương trên người, bây giờ mà cởi y phục ra, chắc chắn toàn thân đều là vết xanh tím.
“Mau cút ra chính đường cho ta, đợi người nhà các ngươi tới. Hôm nay là ngày nộp học bạc tháng này, ta mà không thấy học bạc đâu thì các ngươi lập tức cuốn gói về nhà cho ta!” Diêu lão đầu lạnh giọng nói: “Trần Tích, lát nữa người nhà ngươi tới nhớ đòi tiền. Tiền thuốc tổn thất tối qua là ba trăm hai mươi văn, một văn cũng không được thiếu.”
Trần Tích ngẩn ra.
Người nhà...
Hắn ở thế giới này còn có người nhà sao?