Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

“Muốn bắt được mật thám thì phải học cách suy nghĩ như một mật thám.”

“Nếu ta là Ti chủ của Quân Tình Ti Cảnh triều, ta sẽ xách động hạng người nào trong vương phủ để làm mật thám cho ta?”

Trần Tích ngồi trên giường, chống cằm, im lặng phân tích:

“Không phải thị vệ, thị vệ không được phép vào hậu trạch.”

“Thái y và học đồ của y quán Thái Bình, không chỉ có thể tiếp xúc với người bên ngoài, mà còn có tư cách vào nội trạch.”

Trần Tích ngẩn người: “Ta không phải thật sự là mật thám của Cảnh triều chứ?”

Hắn nghiêm túc phân tích khả năng này:

Chính mình đã từng xuất hiện trong nhà của Chu Thành Nghĩa lúc nửa đêm, lần đầu tiên mình thấy vị quản gia kia, hắn ta lại biết mình là học đồ ở y quán, chứng tỏ nguyên thân không chỉ một lần đến Chu phủ.

Phèn chua thường được dùng làm dược liệu, y quán Thái Bình cũng có. Nếu mình là mật thám của Cảnh triều, thì phèn chua trong phủ của Chu Thành Nghĩa cũng có lai lịch...

Hít!

Trần Tích hít vào một ngụm khí lạnh.

Chờ đã, không đúng, không đúng.

Dựa vào tình báo mà Chu Thành Nghĩa truyền đi mà xem, mật thám đã gặp qua vị đại nhân vật kia trong vương phủ, hai bên đã xác định thành ý, Ti chủ của Quân Tình Ti lúc này mới dự định xuôi nam.

Mà lúc trước hắn vào Vãn Tinh uyển để khám bệnh, khi Xuân Dung muốn đánh chết mình bằng trượng, Vân Phi đã đứng dậy định rời đi, Tĩnh phi thì im lặng mặc kệ. Nếu không phải mình chủ động cầu sinh, e rằng ngày đó đã chết tại Vãn Tinh uyển.

Nếu hắn là mật thám của Cảnh triều, trong hai vị đại nhân vật này, ít nhất phải có một người bảo vệ mình.

Trần Tích nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, lặng lẽ mở chiếc tủ quần áo chung của ba người, lục lọi quần áo của mỗi người, ngay cả cổ áo, ống tay áo cũng không bỏ qua, xem bên trong có kẹp giấu thứ gì không.

Thế nhưng cũng không phát hiện ra manh mối nào.

Trần Tích lại ngồi xổm xuống, trong ánh sáng mờ tối, dùng ngón tay dán vào những viên gạch lát giường, cẩn thận lướt qua từng viên một.

“A.”

Hắn lại cảm giác được có một viên gạch hơi nhô lên khoảng hai li, đất sét xung quanh cũng đã lỏng ra.

Trần Tích dùng móng tay của ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy mép viên gạch, từ từ rút nó ra. Chỉ thấy sau lưng viên gạch không biết đã bị ai đó khoét rỗng một cái lỗ nhỏ, cất giấu năm thỏi bạc!

“A?”

Một thỏi bạc nặng mười lạng, tuyệt đối không phải là thứ mà một tên học đồ ở y quán có thể có được, trừ phi có kinh phí do Quân Tình Ti của Cảnh triều cung cấp.

Lúc trước khi Trần Tích hoài nghi mật thám ở ngay trong y quán, còn cười nhạo mình đa nghi. Nhưng khi hắn thật sự trông thấy chứng cứ, lại không khỏi hít sâu một hơi.

Những thỏi bạc này là của Xà Đăng Khoa?

Hay là của Lưu Khúc Tinh?

Hay là của chính mình?

Trần Tích nhét những thỏi bạc và viên gạch trở lại, bất động thanh sắc quay về giường nằm xuống.

...

...

Sáng sớm, tiếng gà gáy chưa vang, Diêu lão đầu đang ngủ trên giường đã bị động tĩnh trong sân đánh thức.

Lão xỏ đôi giày vải màu đen đế trắng của mình, hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi ra cửa. Trong sân, Trần Tích đang nhẹ nhàng đổ nước vừa gánh về vào vại.

Diêu lão đầu nhìn vào phòng bếp, thấy Lưu Khúc Tinh đang gục trên bếp lò ngủ, rồi lại nhìn Trần Tích đang tinh thần sảng khoái, cau mày nói: “Ngươi cho nó đi chết rồi sao?”

Trần Tích: “Không có, Lưu sư huynh chẳng qua chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”

Diêu lão đầu bĩu môi: “Gà còn chưa gáy, ngươi đã làm ra động tĩnh đánh thức ta. Hay là sau này đừng để gà gáy nữa, ngươi đến gáy đi.”

Trần Tích cười cười, cũng không để lời của sư phụ vào lòng. Hắn cũng đã dần quen với cái miệng ngâm độc này của đối phương: “Sư phụ, ta đi gánh nước. Trước khi gà gáy gánh đầy nước, không làm trễ nải buổi học sáng của ngươi và chúng ta.”

Nói xong, hắn xắn ống tay áo lên đến cổ tay, gánh đòn gánh đi ra ngoài.

Thế nhưng chưa kịp Trần Tích đi đến cửa, ngoài cửa chợt có tiếng chuông đồng từ xa vọng lại.

Tiếng chuông thanh thúy êm tai, từ xa đến gần.

Diêu lão đầu nhíu mày một cái, lại bước nhanh lên phía trước, trước khi Trần Tích ra khỏi cửa đã kéo hắn trở lại trong phòng.

Trần Tích bị kéo đến mức không tự chủ được mà lùi lại hai bước, đòn gánh và thùng gỗ trên vai không ngừng rung lắc.

Giây sau có một đội người ngựa khiêng một pho tượng Phật trang nghiêm, xuyên qua phố An Tây trong bóng đêm mờ ảo.

Ba mươi hai vị tăng nhân mình mặc tăng bào màu xám, để trần nửa bên cánh tay, vững vàng khiêng tòa Tu Di khổng lồ không gì sánh được.

Bên cạnh tòa Tu Di, còn có tăng nhân tay trái cầm chuông đồng, tay phải cầm hương hỏa.

Thỉnh thoảng tay trái tay phải va chạm, hương hỏa và chuông đồng va chạm tóe ra những tia lửa chói lọi và tiếng vang thanh thúy.

Hương hỏa đó kéo dài không tắt, tia lửa phóng lên tận trời, giống như đèn đuốc rực rỡ, như màn múa Long múa Ngư.

Trần Tích thấp giọng hỏi: “Sư phụ, ngươi kéo ta về...”

Diêu lão đầu mặt không chút biểu cảm nói: “Không nên hỏi.”

Trần Tích và Diêu lão đầu đứng sóng vai, cứ thế im lặng nhìn chăm chú đoàn tăng nhân, chậm rãi đi qua trước cửa y quán Thái Bình.

Đang nhìn, Trần Tích bỗng nhiên lùi lại một bước.

Vừa rồi trong một chớp mắt, pho tượng Phật dường như đã liếc nhìn mình một cái, ánh mắt đó hờ hững mà lại mang một tia thương xót.

Lúc này, Lưu Khúc Tinh cũng bị tiếng chuông đồng làm cho tỉnh giấc, chạy đến. Hắn nhìn đoàn người trước cửa: “Là các tăng nhân của Đà La Tự ở phía nam thành sao? Nhà ai mà ra tay lớn như vậy, tết Trùng Dương còn bỏ tiền ra thỉnh Phật Bồ Tát đi dạo khắp Lạc Thành?”

Trần Tích chần chừ một lát rồi hỏi: “Sư phụ, thế giới này thật sự có Thần Phật sao?”

Lưu Khúc Tinh giành trả lời: “Đương nhiên là có. Năm ngoái ở đồn Lưu gia ngoại ô, có một người mẫu thân bị bệnh nặng. Hắn liền quỳ trước tượng Phật lúc Phật Bồ Tát đi dạo mà khẩn cầu, kết quả mẫu thân hắn tại chỗ liền khỏi bệnh!”

Trần Tích nửa tin nửa ngờ, hắn biết có rất nhiều tôn giáo dùng cách hiển lộ thần tích để chiêu mộ tín đồ.

Lại nghe Lưu Khúc Tinh tiếp tục nói: “Còn nữa, ta nhớ ba năm trước đây, ở phía tây Lạc Thành có một người hài tử hiếu thảo, phụ mẫu đều chết trong trận ôn dịch. Hắn đã đến chùa Đà La ở phía nam thành cầu Phật, gom hết toàn bộ tài sản, khế đất, sản nghiệp tổ tiên, mời mây phương trượng làm một đàn thủy lục pháp hội, cúng dường thập phương Phật Bồ Tát.”

“Kết quả thế nào?”

“Phụ mẫu của hắn sống lại rồi, ôn dịch cũng đã biến mất, chỉ là nằm trên giường không thể động đậy,” Lưu Khúc Tinh đáp.

Trần Tích nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Diêu lão đầu: “Sư phụ, chuyện Lưu sư huynh nói là thật sao?”

Diêu lão đầu hai tay chắp sau lưng, hời hợt ừ một tiếng: “Lúc trước phụ mẫu của hắn được đưa đến chỗ ta thì đã hấp hối rồi, ta bảo hắn khiêng phụ mẫu đi, đừng để chết trong y quán làm hỏng thanh danh của ta.”

Lưu Khúc Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sư phụ, lúc đó ngươi nói là ngươi đã không cứu được nữa, không bằng để dành chút tiền cho người sống...”

Diêu lão đầu không để ý đến Lưu Khúc Tinh, chỉ tiếp tục nói: “Phụ mẫu của hắn là tắt thở ngay trước mắt ta, cho nên khi tin tức họ sống lại truyền đến, ta đã đích thân đến cửa chứng thực. Hai lão già quả thực đã sống lại, chỉ là nằm trên giường bệnh không có ý thức, nhưng mạch đập, nhịp tim, hô hấp đều có.”

Trần Tích ngẩn người, vậy thì phụ mẫu của mình...

Lại nghe Diêu lão đầu cười nhạo: “Sống sót như vậy thì có ý nghĩa gì chứ, còn không bằng để họ an tâm ra đi.”

Trần Tích đột nhiên truy vấn: “Sư phụ, có chuyện nào mà người chết có thể hoàn toàn sống lại không?”

Diêu lão đầu liếc mắt nhìn hắn: “Trên phố có lời đồn, nhi tử độc nhất của đương triều Nội các Thủ phụ Từ Củng vì tai nạn mà qua đời, Từ Củng liền dùng nhiều tiền mời phương trượng của Duyên Giác Tự ra tay, dùng đèn hoa sen Thất Bảo để tái tạo thân thể cho nhi tử, khiến hắn sống lại một đời.”

“Nhi tử của hắn bây giờ còn sống không?”

“Sống, chính là đương nhiệm Phó Giám chính của Khâm Thiên Giám, Từ Thuật.”

Trong đầu Trần Tích như có một lưỡi búa khổng lồ chém tan sương mù và hỗn độn, thoáng chốc trở nên thông suốt.

Chính mình đã sống lại một đời.

Nếu thế giới này thật sự có người có khả năng phục sinh người chết, vậy hắn có phải cuối cùng cũng có một ngày có thể tìm được đường về nhà, cũng có thể phục sinh phụ mẫu của mình không?

Kiếm tiền.

Tu hành.

Trong lòng Trần Tích nóng rực.

Muốn tu hành thì không thể trốn tránh luồng băng chảy nữa, phải làm rõ luồng băng chảy rốt cuộc là gì, sinh ra như thế nào, thu hoạch như thế nào!

Đợi đến khi đoàn tăng nhân biến mất ở cuối con phố An Tây, sắc trời đã từ từ sáng lên.

Các hàng xóm láng giềng cũng mất đi cơn buồn ngủ, sớm đã tháo ván cửa, vui vẻ chào hỏi nhau, bày hàng quán ra đường từ sớm.

Trần Tích không trở về sân sau, hắn gánh đòn gánh đi về phía giếng nước.

Một tiểu ca gánh củi khô đi thẳng tới rao hàng.

Lúc đi lướt qua nhau, Trần Tích dừng bước, giữ đối phương lại: “Nói với Vân Dương đại nhân, ta cần đến đại lao một chuyến.”

Tiểu ca mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu Trần đại phu đang nói gì vậy, sao ta lại nghe không hiểu?”

Trần Tích bình tĩnh nói: “Người bán củi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, phơi nắng phơi gió, sẽ không có dung mạo trắng nõn như một mật thám. Hơn nữa người bán củi cũng sẽ không chỉ loanh quanh ở con phố này, từ sáng sớm đến tối đều không bán được một gánh củi. Nếu là mật thám của Cảnh triều, trong thần sắc sẽ không có sự kiêu căng, mà phải là sự cẩn thận. Đi nói với Vân Dương đại nhân, ta muốn đến đại lao xem qua phạm nhân và hồ sơ, nói không chừng có thể giúp hắn tìm được công lao mới.”

Dứt lời, Trần Tích cũng không quay đầu lại mà gánh nước đi.

Trần Tích không phải hôm nay mới phát hiện sự dị thường của tiểu ca bán củi này, lúc hắn ngồi trên ngưỡng cửa y quán cả một ngày chờ phụ mẫu đưa học bạc, khi đó đã biết rồi.

Mà sở dĩ hắn muốn đến nơi mà người khác tránh không kịp như đại lao, đơn giản là...

Nơi nào có nhiều người chết oan nhất?

Đại lao của Mật Điệp Ti.

Tiểu ca bán củi từ từ thu lại nụ cười, nhìn chăm chú bóng lưng Trần Tích rời đi. Hắn vốn tưởng rằng mình ngụy trang rất tốt, nhưng bây giờ xem ra đối phương đã sớm phát giác ra vấn đề của mình, chỉ là lẳng lặng xem xét màn biểu diễn vụng về của mình mà thôi.

Giây sau, tiểu ca bán củi vứt bỏ củi khô và đòn gánh, quay người sải bước rời đi.