Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Bên ngoài cửa y quán Thái Bình, trên con phố An Tây, Vân Dương và Kiểu Thỏ một thân đồ đen, sánh đôi ngồi xổm trước mặt Mộng Kê, chống cằm: “Trông hắn có vẻ hơi đau khổ... Lần nào tạo mộng cũng như vậy sao?”
Vân Dương lắc đầu: “Không biết, có lẽ là lần này ta trả thù lao tương đối hậu hĩnh, nên lúc tạo mộng có phần để tâm hơn không?”
Đối diện hai người, chỉ thấy Mộng Kê biểu cảm dữ tợn vặn vẹo, thân thể còn từng đợt run rẩy, tựa như bà đồng bị nhập xác.
Vân Dương luôn cảm thấy một màn này quen quen.
Hắn cau mày nói: “Sao Mộng Kê lại giống như đang bị ta đâm vậy nhỉ. Khó trách mỗi lần tạo mộng hắn đều đòi giá cao như vậy, cái giá phải trả quả thực rất lớn.”
Kiểu Thỏ nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn tán đồng: “Phải, phải tiền nào của nấy, đáng để hắn kiếm!”
Trong mộng cảnh, Mộng Kê hóa thân thành Chu Thành Nghĩa, đang bị Kiểu Thỏ và Vân Dương do Trần Tích tạo ra ra đè xuống mà đâm. Ba giây lại đổi một chỗ khác, toàn thân trên dưới gần như đã bị đâm hết một lượt.
Trần Tích đứng ở đằng xa trầm tư.
Hắn đã biết đây là một giấc mơ, nhưng giấc mơ này rốt cuộc được tạo ra như thế nào?
Vân Dương!
Hắn nhớ tới lúc trước ở ngoài cổng nhà Lưu Thập Ngư, Vân Dương đã không hiểu sao lại cắt đi một lọn tóc của hắn!
Chỉ có hành động quỷ dị đó mới có thể giải thích được tình cảnh quỷ dị của hắn bây giờ!
Nghĩ đến đây, Trần Tích đã quyết định thoát khỏi mộng cảnh.
Trong chốc lát, đình viện Chu phủ trước mắt hắn trở nên trong suốt, phía sau Chu phủ trong suốt lại hiện ra thêm một tầng hình ảnh mờ ảo... đó là chính đường của y quán.
Hai hình ảnh chồng lên nhau.
Trần Tích muốn trở về hiện thực, nhưng lại giống như bị một tấm mạng nhện khổng lồ dính chặt, thủy chung không thể nào đột phá được tầng mộng cảnh này.
Mộng Kê cười lạnh nói: “Muốn đi sao? Đến Vô Gian luyện ngục chơi đùa một phen đi!”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Chu phủ bỗng nhiên sụp đổ thành một vực sâu thẳm, thiên địa biến sắc, Vân Dương và Kiểu Thỏ cũng hóa thành một luồng khói xanh tiêu tán. Mộng cảnh vốn chỉ có một khoảng sân nhỏ, nay lại trở nên vô cùng rộng lớn.
Trong thoáng chốc, Trần Tích có chút không phân biệt được tầng nào là hiện thực, tầng nào là mộng cảnh, lại một lần nữa lâm vào mê ly.
Mộng Kê khôi phục lại dáng vẻ của chính mình, hắn đứng trong vực sâu, run run người, rồi dùng hai tay chỉnh lại mái tóc rối bời, thì thầm: “Suýt nữa thì lật mương trên người tên tiểu học đồ nhà ngươi, thật làm ta tức chết… Không ngờ ngươi lại là một kẻ có tố chất hành quan, khiến ta phải tạo ra mộng cảnh cấp Giáp mới được!”
Theo giọng nói của Mộng Kê, Trần Tích chỉ cảm giác mình như bị phân liệt, không phân biệt được trái phải, cũng không phân biệt được trên dưới, phảng phất như cả thế giới bị đảo ngược.
Đột nhiên mặt đất của vực sâu sụp đổ, thân thể Trần Tích rơi xuống bóng tối. Lại mở mắt ra, hắn đã ở trong dung nham, bên cạnh còn có lít nha lít nhít mấy vạn người cùng giãy dụa trong biển dung nham này, chịu đủ nỗi khổ bỏng cháy.
Giây sau, thế giới dung nham cũng biến mất.
Trần Tích lại một lần nữa rơi xuống, rơi vào một đầm nước lạnh lẽo, bị ngạt thở và giá lạnh đè ép.
Hắn muốn giữ vững lý trí của mình, nhưng mỗi lần hắn cố gắng duy trì lý trí, liền sẽ lại đọa xuống một tầng thế giới tiếp theo.
Mỗi một lần rơi xuống một thế giới mới, đều sẽ khiến hắn mất đi một chút nhận thức về thế giới thực, cũng không cách nào nhìn lại được hình ảnh mờ ảo của chính đường y quán.
Nhưng đúng vào lúc này, bốn ngọn đèn dầu dốc toàn bộ sức mạnh của luồng dung lưu, quán chú toàn thân.
Trần Tích phát hiện hai tay mình có thể động đậy!
Những luồng dung lưu đó kéo hắn từ thế giới đầm nước lạnh trở về thế giới dung nham, rồi lại từ thế giới dung nham trở về thế giới vực sâu, cuối cùng trở lại Chu phủ!
Sau đó chậm rãi dừng lại.
Thế nhưng chỉ có thể động được hai tay thì có ích lợi gì, muốn thoát khỏi mộng cảnh này vẫn còn cách một bước...
Không đúng, có ích!
Trần Tích vươn tay tìm tòi trên quầy thuốc, hắn mò được cuốn Y Thuật Tổng Cương, rồi lật sách ào ào.
Một lát sau.
“Trần Tích?” Giọng nói của Lưu Khúc Tinh xuất hiện, xé rách mộng cảnh, cũng trong nháy mắt kéo Trần Tích trở về hiện thực.
Tỉnh mộng!
Trần Tích đứng sau quầy thuốc, khẽ thở hổn hển. Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Khúc Tinh: “Lưu sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”
Lưu Khúc Tinh khoác một chiếc áo choàng đứng bên cạnh quầy thuốc, vừa nhìn cuốn Y Thuật Tổng Cương bị lật tung trước mặt Trần Tích, vừa đau lòng nói: “Ngươi nửa đêm lật sách làm ra âm thanh đinh tai nhức óc, ta khó mà ngủ được... Trần sư đệ, đừng nửa đêm xem sách nữa được không, ta sợ...”
Trần Tích cười nói: “Được rồi, không xem nữa.”
Lưu Khúc Tinh mặt mày hớn hở: “Vậy mới đúng chứ, sư phụ thường giảng, giờ Hợi phải đi ngủ thì mới có thể uẩn dưỡng bản thân!”
Trần Tích thành khẩn nói: “Thật sự cảm tạ sư huynh đã nhắc nhở.”
Lần này, hắn thật sự vô cùng cảm tạ Lưu Khúc Tinh, nếu không có đối phương, e rằng hắn vẫn còn bị kẹt trong giấc mơ.
Lưu Khúc Tinh kéo tay Trần Tích: “Nghỉ ngơi sớm một chút. Sư huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, lúc sư phụ đánh người, chúng ta cùng nhau gánh!”
Một bên khác, Mộng Kê cũng từ tư thế ngồi xếp bằng tỉnh lại, con ngươi xoay chuyển.
Mộng Kê nhìn về phía Vân Dương và Kiểu Thỏ, thân thể bỗng nhiên run rẩy một cái, ngay sau đó liền nổi giận nói: “Các ngươi không phải nói hắn chỉ là người bình thường sao? Lần sau nếu cần ta tạo mộng cho người có thiên tư hành quan thì phải nói rõ từ trước, đó là một mức giá khác!”
Vân Dương và Kiểu Thỏ hai mặt nhìn nhau, nghi ngờ nói: “Chúng ta cũng không biết, hắn có thiên tư trở thành hành quan sao?”
Mộng Kê giận dữ nói: “Còn có thể là giả được sao? Mộng cảnh cấp Bính chỉ giam được hắn một nén nhang đã tỉnh, mộng cảnh cấp Ất cũng chỉ có thể giam hắn nửa canh giờ.”
Chẳng qua là trong lòng Mộng Kê cũng có chút nghi hoặc: Cuối cùng Trần Tích đã thoát khỏi mộng cảnh bằng cách nào?
Vân Dương khoát tay: “Tạm thời không nói chuyện này, ta hỏi ngươi, Trần Tích có phải là mật thám của Cảnh triều không?”
Mộng Kê tức giận nói: “Xác định hắn không phải.”
Nói xong, Mộng Kê đứng dậy phủi mông: “Thù lao đâu? Phải thêm gấp đôi, hơn nữa ta chỉ nhận thông bảo của Phật gia.”
Vân Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tháo một chuỗi phật châu từ trên cổ tay xuống. Mỗi một hạt phật châu màu tím đen đều khắc những hoa văn kỳ quái và những con số lít nha lít nhít.
Vân Dương đau lòng nói: “Năm trăm lạng bạc trắng, tất cả chùa miếu đều có thể đổi.”
Mộng Kê thấy Phật Môn thông bảo, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ bụi trên người: “Thành giao. Lần sau có việc thẩm vấn thì nhớ tìm ta.”
Kiểu Thỏ nói: “Nhiều tiền như vậy, có thể mua được bao nhiêu quần áo mới, bao nhiêu vòng tay phỉ thúy. Thù lao của Bảo Hầu còn thấp hơn ngươi nhiều, lần sau chúng ta tìm hắn.”
Mộng Kê vuốt vuốt tóc, chậm rãi nói: “Vậy các ngươi tìm hắn đi, hắn là cái miệng rộng, không giữ được bí mật đâu.”
Kiểu Thỏ bĩu môi: “Mọi người đều là đồng liêu cả, ngày nào cũng chỉ biết lấy tiền, lấy tiền, lấy tiền.”
Mộng Kê khinh thường nói: “Vậy ngươi đi miễn phí giết Ngô Tú giúp ta đi.”
Kiểu Thỏ lườm hắn một cái: “Ta không đi.”
Mộng Kê đeo chuỗi phật châu vào cổ tay, quay người phất tay: “Đi đây, việc ở Khai Phong phủ đã xong, ta ngày mai lên đường đi Kim Lăng.”
Nhìn bóng lưng Mộng Kê rời đi, Vân Dương nhỏ giọng nói: “Trần Tích lại còn có thiên tư trở thành hành quan, vậy thì càng không thể để Nội tướng đại nhân biết đến sự tồn tại của hắn... Nếu không, hắn có thể thật sự sẽ trèo lên cổ chúng ta.”
...
...
Đêm dài, Trần Tích nằm trên giường ghép mà thủy chung không thể chìm vào giấc ngủ, trong đầu cuồn cuộn những chuyện đã gặp phải gần đây.
Đột nhiên từ cửa hàng sát vách truyền đến tiếng ồn ào, hắn khẽ mở mắt, liền thấy Lưu Khúc Tinh khoác áo choàng, kẹp một quyển sách dưới nách, rón rén xuống giường đi ra cửa.
Trần Tích nghi hoặc, xuyên qua khe cửa nhìn lại, đã thấy Lưu Khúc Tinh tiến vào phòng bếp, ngay sau đó thắp lên một ngọn đèn dầu nhỏ...
Mẹ kiếp nhà ngươi...
Trần Tích cũng ngồi dậy, trước tiên xốc đệm giường lên kiểm tra năm thỏi bạc nhỏ giấu trong khe ván gỗ, sau đó lại từ dưới đệm móc ra một quyển sách: Cận Tư Lục.
Đây là quyển sách mà Ô Vân đã giúp hắn lấy lại từ trang viên của Lưu Thập Ngư.
Lúc đó, sự chú ý của mọi người đều bị Trần Tích dẫn đến cuốn Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú, căn bản không kịp đi lật xem sự dị thường của những quyển sách khác.
Nhưng Trần Tích chỉ lật xem hai mắt đã xác định được kỹ thuật mật thư ẩn giấu trong quyển sách này: Phiên Thiết Pháp.
Cái gọi là Phiên Thiết Pháp, tức là lấy thanh mẫu của chữ trên, và vận mẫu của chữ tiếp theo để tạo thành một chữ mới. Ví dụ như tám chữ Thì Chưởng, Tiêu Đại, Tông Lạc, Y Nhiên, thanh mẫu và vận mẫu của chúng lần lượt đối ứng với bốn âm Thượng, Hạ, Tả, Hữu.
Trần Tích nương theo ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ, ngồi trên giường ghép, từng chữ từng câu lật xem cuốn Cận Tư Lục, đem mỗi một tổ hợp có thể tạo thành chữ mới ra sắp xếp lại.
Lật xem được gần một nửa, trong lòng hắn bỗng nhiên đem những chữ đơn lẻ đó ghép lại với nhau: “Cảnh triều không tin lời truyền của đại vương phủ, cần phải tự mình xác nhận với ngươi.”
Con ngươi Trần Tích hơi co lại.
Thông tin muốn truyền đi trong quyển sách này còn bạo liệt hơn cả Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú, lại trực tiếp liên lụy đến nội bộ của Tĩnh Vương phủ.
Chu Thành Nghĩa là mật thám của Cảnh triều, hắn đại diện cho Cảnh triều truyền tin cho Lưu Thập Ngư.
Mà quyển sách này trong nhà của Lưu Thập Ngư lại là vật muốn đưa cho một vị đại nhân nào đó trong vương phủ. Lưu Thập Ngư chính là đầu mối tình báo giữa Cảnh triều và một vị đại nhân nào đó của Tĩnh Vương phủ!
Nguyên bản lúc Vân Dương bảo Trần Tích vu cáo liên lụy đến Tĩnh Vương phủ, Trần Tích còn tưởng đối phương muốn vu oan hãm hại, lại không ngờ một câu của Vân Dương đã thành lời sấm, Tĩnh Vương phủ và Cảnh triều thật sự có cấu kết!
Hai mắt Trần Tích sáng ngời có thần.
Ninh triều hay Cảnh triều, đối với hắn mà nói đều không có chút lòng trung thành nào. Cho nên bất luận xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là chính hắn có thể nắm được tiên cơ.
Hắn tiếp tục giải mã nửa sau của quyển sách.
Mãi đến khi trời sắp sáng, mới cuối cùng có được thông tin phía sau: Mật thám trong vương phủ sẽ tìm cơ hội gặp mặt ngươi.
Trần Tích kinh ngạc.
Trong vương phủ có mật thám của Quân Tình Ti, là ai?
Chờ đã, mật thám trong vương phủ, có phải là người trong y quán Thái Bình không?
Lúc trước sư phụ dùng thuật Lục Hào bói quẻ, quẻ tượng nói đi khám bệnh tại nhà là điềm đại hung, kết quả sư phụ sáng sớm hôm sau liền đi cùng người của Lưu gia...
Dựa vào đó mà xem, sư phụ và Lưu gia hình như có giao tình.
Chẳng lẽ sư phụ không phải đi chẩn bệnh, mà là đi trao đổi tình báo?
Sư phụ không phải là mật thám của Cảnh triều chứ?
Chờ một chút, hành vi dồn quần áo bẩn không giặt, nhất định phải mang về cho mẫu thân của Lưu Khúc Tinh, cũng có thể là đang giấu tình báo trong quần áo...
Trần Tích bị chính suy luận của mình làm cho dở khóc dở cười. Mấy ngày nay thần kinh căng thẳng quá mức, thành ra bây giờ nhìn ai cũng giống như mật thám.
Nghĩ đến đây, hắn từ trên giường ghép thò nửa người ra, lặng lẽ kéo cửa hé ra một khe hở nhìn về phía phòng bếp đối diện.
Lúc này Lưu Khúc Tinh tay cầm sách, cũng đang từ phòng bếp thò người ra, lén lút đánh giá phòng ngủ của đám học đồ, xem có ai phát hiện mình đang lén lút học bài không...
Bốn mắt nhìn nhau.
Lưu Khúc Tinh: “...”
Trần Tích: “...”
Hai người im lặng rút người về.
Chỉ có Xà Đăng Khoa nằm trên giường ngáy o o, không có phiền não.