Thanh Sơn (Dịch)

Chương 27. Bên Trong Ngục

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Lạc Thành sáng sớm sinh cơ bừng bừng, người đi đường rộn rã.

Từng chiếc xe bò đi về phường thị phía đông, thỉnh thoảng lại chen chúc ở những ngã đường nhỏ. Người đánh xe vừa nhai chiếc bánh bột ngô trong miệng, vừa hùng hổ la hét người ta nhường đường.

Tiếng cười đùa, tiếng mắng chửi, tiếng rao hàng, bên tai không dứt.

Tựa hồ không thể nhìn ra xu hướng suy tàn của nó trong mấy trăm năm qua, tòa thành thị này phảng phất vẫn dừng lại ở khoảnh khắc huy hoàng nhất của mình.

Bên trong y quán Thái Bình, Trần Tích đứng sau quầy, xắn tay áo, cười tủm tỉm dùng chiếc cân đồng bốc thuốc cho người bệnh.

Nụ cười của hắn trong trẻo, sẽ không một ai đem hắn liên hệ với những chuyện như bắt mật thám.

Một bên khác, Diêu lão đầu đang khảo bài.

Xà Đăng Khoa ngồi ngay ngắn sau quầy, nhắm mắt bắt mạch cho người bệnh. Diêu lão đầu thì đứng một bên, tay cầm cành trúc, trầm giọng hỏi: “Mau nói, đây là mạch tượng gì?”

Ba ngón tay Xà Đăng Khoa đặt trên cổ tay người bệnh, thăm dò nói: “Hồng mạch?”

Bốp một tiếng, cành trúc quất vào lưng Xà Đăng Khoa, khiến cả người bệnh nhân trung niên đối diện cũng giật nảy mình.

Diêu lão đầu đưa tay ra hiệu cho người bệnh an tâm chớ vội, rồi tiếp tục hỏi Xà Đăng Khoa:

“Mạch gì?”

Xà Đăng Khoa nhe răng trợn mắt: “Thực mạch!”

Bốp!

Lại một roi nữa!

Xà Đăng Khoa xen vào: “Trầm mạch!”

Bốp!

Lại một roi nữa!

Người bệnh vội vàng đứng dậy giữ lấy Diêu lão đầu: “Đừng đánh tiểu tử nữa, Diêu thái y ngươi bớt giận trước đã, của ta có thể là trầm mạch, trầm mạch thì cứ là trầm mạch đi!”

Diêu lão đầu từ từ quay đầu nhìn về phía người bệnh, quả thực là nửa ngày không nói nên lời: “Nếu mà bắt ra hỉ mạch, ngươi cũng nhận sao?”

Dứt lời, lão quay đầu quét tầm mắt về phía Trần Tích và Lưu Khúc Tinh, tự hỏi xem tiếp theo nên đánh tên nào.

Tầm mắt lướt qua, chợt dừng lại ở ngoài cửa.

Lúc này, một con tiểu hắc miêu đang len lỏi giữa dòng người ngoài cửa y quán, nó thận trọng ngẩng đầu quan sát bước chân của con người, rồi lại né tránh.

Đến trước cửa y quán, Ô Vân len qua khe cửa, lén lút nhìn vào trong, lại vừa lúc chạm phải ánh mắt của Diêu lão đầu.

Diêu lão đầu mặt không đổi sắc nhìn nó, Trong lòng Trần Tích căng thẳng, sư phụ của mình không giống người thích tiểu động vật, chỉ mong đừng đuổi Ô Vân đi mất.

Thế nhưng, Ô Vân đối diện với ánh mắt của Diêu lão đầu, chỉ rụt cổ lại một cái, rồi lại lấy dũng khí bước qua ngưỡng cửa, từ từ lại gần.

Chỉ thấy Ô Vân nhảy lên quầy, đi đến trước mặt Diêu lão đầu, rồi nằm thẳng lên tay của lão!

Diêu lão đầu sững sờ hồi lâu, vẻ mặt nghiêm nghị vốn có từ từ biến đổi, vậy mà lại cười đến hằn cả nếp nhăn.

Xà Đăng Khoa và ba sư huynh đệ đều ngẩn người, đây là lần đầu tiên họ thấy sư phụ có vẻ mặt ôn hòa như vậy!

Hóa ra lão nhân này cũng biết cười!

Diêu lão đầu ý thức được có gì đó không đúng, lập tức nghiêm túc trở lại, không mặn không nhạt nói: “Vật nhỏ này cũng rất được người ta yêu thích.”

Lưu Khúc Tinh lại gần muốn sờ Ô Vân, Diêu lão đầu lập tức gạt tay hắn ra: “Cút qua một bên!”

Lưu Khúc Tinh: “...”

Giây sau, Ô Vân dụi dụi đầu vào tay Diêu lão đầu. Diêu lão đầu im lặng một lát, rồi quay đầu nói với Xà Đăng Khoa: “Đi lấy cái rương gỗ màu tím trong phòng ta ra đây.”

Một tay kia của Diêu lão đầu nhẹ nhàng điểm vào đầu Ô Vân, thản nhiên nói: “Ngươi tên Ô Vân, đúng không?”

Con ngươi Trần Tích bỗng nhiên co rụt lại, tim như bị ai đó bóp chặt, căng thẳng tột độ.

Chuyện hắn đặt tên cho Ô Vân chỉ có hắn và Ô Vân biết, Diêu lão đầu làm sao lại biết được?

Chẳng lẽ đối phương đã biết tất cả?

Trần Tích giờ phút này lại nhớ tới chuyện Diêu lão đầu đến Chu phủ đón mình, chuyện lúc Phật Bồ Tát đi dạo kéo mình về y quán, chuyện đi Vãn Tinh Uyển khám bệnh, từng việc một dường như đều ẩn chứa thâm ý.

Trong lúc Trần Tích đang suy tư, đã thấy Diêu lão đầu im lặng liếc mình một cái. Ánh mắt đó phảng phất như đã nhìn thấu hắn.

Diêu lão đầu chỉ liếc hắn một cái rồi lại quay tầm mắt về phía Ô Vân.

Xà Đăng Khoa lại gần hỏi: “Sư phụ, đây là con mèo trong Vãn Tinh Uyển phải không? Ta nhớ ngươi đã lâu không vào vương phủ rồi, sao ngươi lại biết nó tên là Ô Vân?”

Diêu lão đầu liếc xéo hắn một cái: “Ta bói quẻ tính ra, không được sao?”

Lưu Khúc Tinh ở một bên ngơ ngác: “Cái này cũng tính ra được? Vậy ngươi tính xem lúc nhỏ tên sữa của ta là gì.”

Diêu lão đầu lấy sáu đồng tiền từ trong tay áo ra, sắc mặt bình tĩnh gieo trên quầy, sau đó mặt không đổi sắc nói với Lưu Khúc Tinh: “Tên sữa của ngươi là Nhược Trí.”

Trần Tích: “...”

Lưu Khúc Tinh: “...”

Xà Đăng Khoa xách chiếc rương gỗ màu tím tới, kéo ngăn kéo ra, bên trong rõ ràng là từng khối điểm tâm đẹp đẽ.

Lưu Khúc Tinh kinh ngạc tán thưởng: “Điểm tâm của Chính Tâm Trai!”

Diêu lão đầu cầm một khối điểm tâm trong lòng bàn tay, đặt trước mặt Ô Vân: “Ăn đi.”

Ô Vân vài miếng đã xử xong, lại để mắt tới cái rương.

Diêu lão đầu cũng không keo kiệt, lại lấy ra một khối nữa, nói: “Biết ăn điểm tâm là chuyện tốt. Mèo ngốc chỉ biết ăn thịt, chỉ có mèo thông minh mới hiểu được cái hay của điểm tâm.”

Ô Vân ăn xong hai khối điểm tâm, liền không quay đầu lại mà chạy đến trước mặt Trần Tích nằm xuống, không chút lưu luyến.

Diêu lão đầu thấy vậy, chỉ đem những mảnh vụn điểm tâm trong lòng bàn tay bỏ vào miệng mình, cũng không tức giận.

Lão nhìn về phía Trần Tích, thuận miệng nói: “Nó cũng rất thích ngươi.”

Dứt lời, liền tiếp tục khảo bài Xà Đăng Khoa.

Trần Tích thấy sự chú ý của mọi người đã chuyển đi, bèn thấp giọng hỏi: “Sao ban ngày đã đến rồi?”

Ô Vân đáp: “Tĩnh phi đã rời khỏi Tĩnh Vương phủ, không biết đi đâu. Bây giờ Vãn Tinh uyển không có ai quản, đám nha hoàn đều đang lười biếng, nên ta ra ngoài tìm ngươi chơi!”

Trần Tích cười nói: “Vậy ngươi cứ ở lại y quán đi, ta bốc thuốc cho người bệnh trước đã.”

Trong lúc nói chuyện, một người nam tử trung niên quần áo lộng lẫy bước vào cửa, tay cầm một đơn thuốc: “Diêu thái y, ta đến bốc thuốc, nhưng sáng nay ra cửa vội quá, quên mang đủ tiền. Ngươi xem có thể để ta bốc thuốc trước về cho mẫu thân chữa bệnh, rồi ngươi phái một tiểu học đồ theo ta về nhà lấy tiền được không? Cũng không để học đồ đi không công đâu, ta cho hắn hai mươi văn tiền đi lại.”

Diêu lão đầu liếc qua đơn thuốc: “Ngươi bốc những vị thuốc này không rẻ đâu, chắc chắn trong nhà có tiền chứ?”

Người trung niên gật đầu: “Chắc chắn!”

Lưu Khúc Tinh xen vào: “Sư phụ, để ta đi!”

Diêu lão đầu cười lạnh một tiếng: “Tiểu tử ngươi không muốn bị ta khảo bài đúng không? Trần Tích, ngươi đi đi!”

Lưu Khúc Tinh lập tức mặt xám như tro, trơ mắt nhìn Trần Tích đi cùng người ta!

Ra đến cửa, người nam tử trung niên kia dẫn Trần Tích lên một cỗ xe ngựa.

Sau khi buông rèm xuống, người nam tử trung niên từ từ kéo bộ râu và những nếp nhăn trên mặt xuống, để lộ ra dáng vẻ ban đầu của Vân Dương: “Ngươi cho người nhắn với ta là muốn đến đại lao một chuyến?”

“Không sai.” Trần Tích gật đầu: “Ta cảm thấy vụ án của Lưu Thập Ngư không đơn giản, không giống như hành vi cá nhân của Lưu Thập Ngư, sau lưng còn có cá lớn hơn.”

“A, ngươi vậy mà chủ động giúp ta lập công? Thiếu tiền sao?” Vân Dương nghi hoặc: “Lẽ ra ngươi vừa mới kiếm được năm mươi lạng bạc, cho dù là đi hẻm Hồng Y, một tháng cũng tiêu không hết. Chẳng lẽ ngươi đi hẻm Bạch Y? Nghe ta khuyên một lời, những con ngựa gầy Dương Châu kia từ nhỏ đã được bồi dưỡng cầm kỳ thư họa, đi đứng nằm ngồi đều toát ra vẻ quyến rũ, các nàng không phải là thứ mà tiểu học đồ như ngươi có thể tiêu thụ nổi đâu.”

Trần Tích cười cười: “Vân Dương đại nhân, ta muốn giúp ngươi lập công mà ngươi không vui sao? Nếu có ngày nào đó ngươi ngồi lên vị trí cao, nói không chừng có thể giúp ta chen chân vào Mật Điệp Ti, làm một chức quan nhỏ.”

Vân Dương không tỏ ý kiến: “Ngươi cảm thấy những người con cháu khác của Lưu gia cũng có vấn đề?”

“Xem qua mới có thể biết.”

Vân Dương không nói nhảm nữa, hắn lấy ra một dải vải đen bịt mắt: “Nhắm mắt lại, vị trí của đại lao là cơ mật, không thể để ngươi biết. Tai cũng phải bịt lại.”

Nhắm mắt lại, bịt tai lại, thế giới của Trần Tích trở nên yên tĩnh.

Sự náo nhiệt của Lạc Thành dường như không còn liên quan gì đến hắn nữa.

Vân Dương vén rèm ra ngoài đánh xe, xe ngựa từ từ chạy trên con đường đá xanh. Không một ai chú ý tới, trên nóc xe chẳng biết từ lúc nào đã có một con tiểu hắc miêu ngồi xổm, theo xe cùng nhau lắc lư chạy về phía nam.

Diêu lão đầu dừng việc khảo bài, hai tay chắp sau lưng đứng ở cổng y quán, nhìn chăm chú chiếc xe ngựa rời đi, không biết đang suy nghĩ gì.

...

...

“Đến rồi!” Vân Dương tháo bông vải trong tai Trần Tích ra, dắt tay hắn xuống xe. Hắn thấy Trần Tích từ trong ngực móc ra một tấm vải xám bịt kín mũi miệng mình, bĩu môi nói:

“Ngươi cũng cẩn thận thật.”

Trần Tích cười nói: “Đại lao Lạc Thành này chắc hẳn đã bị Lưu gia thẩm thấu thành cái sàng rồi, nếu không sao họ lại biết được tin tức Lưu Thập Ngư chết nhanh như vậy? Đến một nơi như vậy để tra án của Lưu gia, tự nhiên là phải cẩn thận một chút. Lại nói... đại lao của Mật Điệp Ti bị thẩm thấu thành như vậy, Vân Dương đại nhân chẳng lẽ không tức giận sao?”

Vân Dương cười lạnh: “Đám ngục tốt ở Lạc Thành đêm qua đã bị sung quân đi Lĩnh Nam hết rồi. Bây giờ nơi này đều là nhân thủ điều từ nơi khác đến.”

Trần Tích bị bịt mắt, được Vân Dương dắt đi loạng choạng. Hắn nghe thấy xung quanh yên tĩnh không người, ngoài tiếng chim hót ra thì không có gì khác thường.

Đến trước một cánh cửa sắt, Vân Dương gõ nhanh ba lần, chậm hai lần, cánh cửa sắt đó mới từ từ mở vào trong.

Cánh cửa mục nát nặng nề mở ra, phát ra tiếng ma sát của sắt gỉ chói tai, rợn người.

Trong cửa, một mật thám trẻ tuổi đang chờ.

Vào trong đại lao, Vân Dương nói: “Có thể tháo đồ bịt mắt ra rồi.”

Trần Tích mở mắt ra, dùng tay phải hơi che ánh sáng trước mặt, híp mắt bắt đầu đánh giá.

Chỉ thấy một cầu thang hẹp nghiêng nghiêng đi xuống, kéo dài đến sâu trong lòng đất.

Trên vách tường cạnh cầu thang, cứ cách mười lăm bậc lại treo một ngọn đèn dầu nhỏ, tựa như những ngọn đèn minh đăng dẫn đường cho linh hồn.

Điều kỳ lạ là dưới mỗi ngọn đèn dầu, đều có một đồ án bát quái được khắc vào đế đèn.

Trần Tích tò mò hỏi: “Những bát quái này là sao vậy?”

Vân Dương nhớ lại: “Nghe nói là bảy năm trước, Nội tướng đã tìm một vị hành quan tinh thông kỳ môn độn giáp đến vẽ trong mỗi một đại lao. Tương truyền rằng... một ngọn đèn chính là một nhà tù, có đồ án bát quái ở đó, đèn không tắt, người bất diệt.”

Trần Tích nhíu mày: “Có ý gì?”

Vân Dương nhún vai: “Ta nào biết.”

Mật thám trẻ tuổi dẫn Vân Dương và Trần Tích đi xuống lòng đất. Đến mặt đất bằng phẳng, một hành lang vách đá thông đến bóng tối xa xa, hai bên đường là từng gian lao ngục ảm đạm được khảm vào vách đá.

Khi bóng dáng hai người xuất hiện, lập tức có người níu lấy song sắt kêu khóc: “Đại nhân, ta bị oan, ta tuyệt đối không có bất kỳ liên quan nào đến mật thám Cảnh triều. Trong nhà lão mẫu thân đã hơn sáu mươi tuổi, dưới gối còn có hai hài tử cần nuôi nấng, cầu xin ngươi thả ta về đi!”

Tiếng kêu oan nối liền không dứt, nhưng Vân Dương lại như không nghe thấy: “Đi thôi, hồ sơ ở bên trong.”

Thế nhưng, Trần Tích ở sau lưng hắn vừa bước ra một bước, người lại cứng ngay tại chỗ.

Trong đại lao tối tăm, trong những lồng giam trước mặt hắn, lại bay ra hai luồng băng chảy màu trắng xám, từ mi tâm Trần Tích xuyên vào cơ thể.

Vân Dương quay đầu: “Sao vậy?”

Trần Tích vẻ mặt như thường: “Không có gì, lần đầu tiên đến đại lao, thấy những phạm nhân hình dung tiều tụy này có chút không quen.”

Vân Dương cười nói: “Lúc đầu ta cũng bị dọa qua, từ từ rồi sẽ quen.”

Trần Tích lại một lần nữa cất bước.

Khi hắn và Vân Dương đi sâu vào trong đại lao, từng luồng băng chảy màu trắng xám từ từng phòng giam bay ra.

Chúng dường như cảm nhận được sự tồn tại của Trần Tích, mãnh liệt lao tới, như từng con Giao Long đang bay lượn trên không trung.

Trần Tích chấn động không thôi nhìn một màn này, hơn trăm luồng băng chảy từ mi tâm tiến vào cơ thể hắn, cuối cùng dung hợp lại với nhau, chiếm cứ trong đan điền của hắn.

Khí thế của luồng băng chảy quá khổng lồ, mơ hồ lại có xu thế dập tắt cả lô hỏa!