Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Trên đường, người đi đường dần đông hơn, hàng xóm láng giềng chào hỏi lẫn nhau. Có người đẩy chiếc xe cút kít bằng gỗ ra cửa làm việc, có người mở cửa hàng làm ăn, phố An Tây cuối cùng cũng có khói lửa nhân gian.

Tiểu hắc miêu nấp trong bóng tối, ánh mắt cảnh giác mà lạnh lùng, nhưng thủy chung không chịu rời đi.

“Viên châu này đối với ngươi nhất định rất quan trọng.” Trần Tích tự lẩm bẩm: “Dù cho bị ta trêu đùa nhiều lần, dù cho bị viên châu bắn ra, ngươi cũng không nỡ từ bỏ.”

Hắn vẫy tay với tiểu hắc miêu, ra hiệu đối phương theo mình vào y quán, nhưng tiểu hắc miêu không hề động đậy, chỉ lẳng lặng quan sát.

Lúc này, quán cơm đối diện truyền đến động tĩnh, gã tiểu nhị trẻ khỏe trong tiệm dỡ ván cửa xuống, đem từng lồng từng lồng bánh bao màn thầu nhấc ra cổng. Xửng hấp dưới ánh nắng ban mai bốc lên hơi trắng nghi ngút.

Trần Tích lại ngẩng đầu lên, đã thấy tiểu hắc miêu đang nhìn chằm chằm vào xửng hấp...

Ánh mắt của tiểu hắc miêu khiến Trần Tích phảng phất thấy lại chính mình thuở nhỏ, trên chuyến tàu hỏa vỏ xanh, đang nhìn chằm chằm vào bát mì tôm trên bàn của người khác.

Trần Tích do dự một chút, đoạn đi lên trước hỏi: “Bánh bao bao nhiêu tiền một cái?”

Tiểu nhị quán cơm cười nói: “Là Tiểu Trần đại phu sao, bánh bao vẫn là hai văn tiền một cái, chưa từng thay đổi.”

Trần Tích móc ra hai văn tiền từ trong tay áo...

Đây là tiền công lau dọn hôm qua, cũng là hai văn tiền duy nhất trên người hắn.

“Cho một cái đi.” Hắn nhét hai văn tiền vào tay tiểu nhị.

Gã tiểu nhị vui vẻ hỏi: “Chỉ một cái thôi sao? Có đủ ăn không?”

Trần Tích cười đáp: “Ta chỉ có hai văn tiền, nhiều hơn cũng mua không nổi.”

Tiểu nhị quán cơm kinh ngạc một thoáng.

Thời đại này, ai lại nguyện ý thừa nhận mình khốn quẫn đến mức ngay cả một cái bánh bao hai văn cũng không nỡ ăn thêm?

Một cái bánh bao hai văn, một cân gạo mười văn, một cân trứng gà hai mươi văn, dù là nhà nghèo nhất, có lẽ cũng không đến mức không bỏ ra nổi hai văn tiền.

Nhưng dáng vẻ thản nhiên của Trần Tích, dường như không hề cảm thấy chuyện này có gì đáng nói.

“Được rồi, vậy bán cho ngươi một cái bánh bao.” Tiểu nhị quán cơm phản ứng lại rồi nhiệt tình nói.

Trần Tích liếc nhìn tiểu hắc miêu trên mái hiên, đột nhiên hỏi: “Tiện thể hỏi ngươi chút chuyện, gần đây có nơi nào bán cá không?”

“Ngươi muốn mua cá?”

“Ta hỏi trước một chút, bây giờ còn chưa có tiền mua.”

Tiểu nhị quán cơm cười nói: “Phụ cận chỉ có bán cá muối hun khói, ngươi muốn mua cá tươi thì phải ra phường thị phía đông, đi đi về về cũng mất hơn một canh giờ đấy.”

“Cá có đắt không?”

“Vậy phải xem là cá gì.” Gã tiểu nhị cười nói: “Cá trích, cá trắm cỏ thì rẻ, mười văn một cân. Cá sạo thì đắt hơn một chút, khoảng ba mươi văn một cân. Những phú thương và văn nhân nam bắc qua lại ở phường thị phía đông, nghe nói còn có thể ăn được cả cá biển nữa. Nghe nói lúc Lạc Thành còn phồn thịnh, mỗi ngày đều có rất nhiều cá biển được vận chuyển đến.”

Trần Tích thuận miệng hỏi: “Bây giờ Lạc Thành không còn được như xưa nữa sao?”

“Thời thế khác rồi. Nơi này của chúng ta vào triều trước còn là kinh đô, vàng son lộng lẫy. Bây giờ sa sút rồi, cũng chỉ có vài vị lão gia còn hay đem chuyện kinh đô ra khoe khoang, chứ ai mà không biết, nơi phồn hoa thật sự bây giờ là Thịnh Kinh ở phương bắc và Kim Lăng ở phương nam.” Gã tiểu nhị xốc xửng hấp lên, giữa làn hơi trắng nghi ngút, dùng giấy dầu gói một cái bánh bao đưa qua: “Đây, bánh bao của ngươi.”

Trần Tích cầm lấy bánh bao nhưng không ăn, mà quay người đặt nó trên ngưỡng cửa y quán.

Lúc này hắn mới khom lưng gánh đòn gánh và thùng nước, lảo đảo đi vào trong.

Tiểu hắc miêu nhảy xuống mái hiên, đi đến cổng y quán, hít hít mùi bánh bao, rồi ngẩng cao đầu bỏ đi, dường như không định tiếp nhận hảo ý của Trần Tích.

Nhưng đi chưa được mấy bước, nó vẫn quay đầu lại đớp lấy cái bánh bao.

Nó đứng ở cổng y quán nhìn bóng lưng Trần Tích gánh nước đi vào hậu viện, cũng muốn theo vào xem, nhưng cuối cùng vẫn quay người rời đi.

...

...

Kể từ lúc Xà Đăng Khoa và Lưu Khúc Tinh đánh nhau đến tận sân sau, hai người họ không hề ra chính đường nữa. Sư phụ không có nhà, cả hai đều lười biếng không muốn ra làm việc.

Trần Tích cũng vui vẻ được thanh tịnh, đói thì vào phòng bếp lấy một cái bánh bột ngô ngũ cốc, khát thì múc một gáo nước đun lên uống.

Có bệnh nhân mang đơn thuốc tới thì hắn bốc thuốc, có người muốn chẩn bệnh thì hắn nhã nhặn từ chối.

Thời gian một ngày này của hắn gần như đều dùng vào việc học tập cuốn Y Thuật Tổng Cương, nhưng chỉ học chuyên về môn ngoại thương.

Không biết qua bao lâu, Trần Tích gục trên quầy thuốc ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại, hắn kinh ngạc thấy con mèo đen của Vãn Tinh Uyển đang lẳng lặng ngồi xổm trên quầy, chăm chú nhìn hắn.

Lông của con mèo đen rối bù, trên cổ còn có một vết thương mới, máu đang rỉ ra ngoài.

Trần Tích cười rộ lên, đưa tay chào con mèo đen: “Đi đường nào mà không một tiếng động vậy, lại bị đánh nữa sao?”

Con mèo đen hơi ngẩng đầu lên một cách quật cường.

Dáng vẻ đó rất giống nhiều gã nam nhân sau khi đánh nhau xong, cứng cổ mà nói: Hắn cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì đâu!

Trên thực tế, đó đều là lời bào chữa của kẻ thua cuộc...

“Ngươi chờ một lát.” Trần Tích vào phòng bếp lấy đầu đóm châm lửa, thắp lên ngọn đèn dầu trên quầy thuốc ở chính đường.

Ngọn lửa nhỏ chập chờn, chưa đủ để soi sáng cả căn phòng, chỉ đủ cho một người một mèo trong khoảng không gian nhỏ bé này.

Trần Tích thổi tắt lửa trên thanh gỗ mỏng, vẩn vơ nói: “Ngươi ngày nào cũng đánh nhau với con mèo của Vân Phi, Tĩnh phi cũng không chữa thương cho ngươi một chút sao? Hay là ngươi cứ trốn nó đi, nếu không sẽ bị đánh chết mất.”

Con mèo đen ngẩng đầu lên, dường như có chút không phục.

“Ngươi cũng không cần không phục.” Trần Tích khoa tay múa chân: “Ngươi mới có tí tẹo thế này, chắc chưa được một tuổi đâu nhỉ. Nó đã lớn như vậy rồi, ngươi đánh không lại cũng rất bình thường. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Cứ chờ đến khi ngươi có đủ chắc chắn rồi hãy đi tìm nó.”

Nói đến đây, Trần Tích nghiêm túc: “Nhưng phải nhớ kỹ, một lần đó nhất định phải một đòn mất mạng, không thể cho nó cơ hội lật mình.”

Con mèo đen nghe vậy, trong mắt xuất hiện vẻ cân nhắc.

Trần Tích có chút buồn bực: “Có phải ngươi thật sự có thể hiểu được ta nói gì không?”

Con mèo đen không có phản ứng.

Trần Tích cười nói: “Để ta bôi chút thuốc cho ngươi.”

Con mèo đen thấy Trần Tích đột nhiên nhanh chóng lật sách thuốc, thiếu niên còn lẩm bẩm trong miệng: “Để ta xem xem thuốc gì có thể bôi ngoài da, hôm nay vừa chuyên tâm học tới... Đúng rồi, Xà Bàn Thảo, thứ này số lượng nhiều, ta lấy một khắc thì Diêu lão đầu chắc chắn không phát hiện được.”

Thân thể vốn đang căng thẳng của con mèo đen thoáng thả lỏng một chút.

Trần Tích lấy một ít Xà Bàn Thảo đã phơi khô, cẩn thận nghiền thành bột mịn.

Hắn nhìn về phía con mèo đen: “Ta bôi cho ngươi một ít thuốc cầm máu, đừng có cào ta đấy.”

Thế nhưng, Trần Tích kinh ngạc phát hiện, khi mình bôi bột thuốc lên vết thương của con mèo đen, đối phương lại thật sự không hề né tránh, dường như biết đây là đang tốt cho mình.

Con mèo đen giống như một pho tượng điêu khắc nhỏ bé, ánh mắt của nó di chuyển theo bóng dáng của Trần Tích. Cuối cùng, thân thể luôn trong tư thế sẵn sàng xù lông của nó dần dần bình tĩnh lại.

Lông của tiểu hắc miêu rậm rạp, cần phải cẩn thận vạch ra để kiểm tra, rất tốn thời gian.

Đợi đến khi Trần Tích xử lý xong tất cả vết thương trên người con mèo đen, hắn lập tức nở nụ cười: “Đại công cáo thành!”

Lúc nói chuyện, hắn mới phát hiện con mèo đen đã ngủ thiếp đi, cái đầu nhỏ bé tựa trên bàn tay của hắn.

Trần Tích im lặng hồi lâu, tay vẫn không hề dịch chuyển.

Một người một mèo cứ thế ở trong quầng sáng nhỏ bé đó, yên tĩnh mà dịu dàng.

Trần Tích cúi đầu nhìn tiểu hắc miêu, im lặng hồi lâu rồi xuất thần nói: “Cũng chỉ có thể nói với ngươi thôi.”

Hắn tựa vào bên quầy, ánh mắt nhìn về phía ngọn lửa lay động: “Lúc ở bệnh viện Thanh Sơn, ta cứ nghĩ mình sẽ không chết. Ta đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả sổ khám bệnh tâm thần để dùng sau khi giết người thoát tội, kết quả vẫn bị người ta giết ngược lại. Nhưng chết thì chết thôi, thù đã báo là được rồi.”

“Lý Thanh Điểu nói với ta, người của Bắc Câu Lô Châu sẽ phụ trách đưa ta vượt biên, ta không biết rốt cuộc hắn có ý gì. Bắc Câu Lô Châu ở đâu, Tứ Thập Cửu Trọng Thiên lại là cái gì, sao ta lại đột nhiên trùng sinh thành một tên tiểu học đồ, lẻ loi một mình sống trên thế giới này...”

“Khi ta từ sư phụ biết được ta còn có người nhà, thật ra cũng không mong đợi lắm... Được rồi, vẫn là có một chút mong đợi. Nhưng vào cái buổi chiều tà đó, khi ánh nắng chiều dần dần rời khỏi người ta, ta cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ.”

“Có phải là hơi sến sẩm không...”

Trần Tích nói lan man không đầu không cuối.

Sau khi đến thế giới này, hắn không có ai để tin tưởng, cũng không có ai đáng để tin tưởng.

Những bí mật và nghi hoặc đó, hắn chỉ có thể chôn giấu trong lòng, cuối cùng nói cho một con mèo đang ngủ nghe.

Dường như chính hắn cũng cảm thấy như vậy có chút hài hước, bèn cúi đầu khẽ nói với con mèo đen: “Cảm tạ ngươi, nghe ta lải nhải nhiều như vậy, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi!”

Lúc này, tiểu hắc miêu lại mở mắt, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên cổ tay Trần Tích, dường như đang an ủi hắn.

Trần Tích nhìn móng vuốt nhỏ xù lông kia, ngẩn người hồi lâu, rồi hỏi: “Ta đoán, ngươi là vì không đánh lại con mèo trắng, nên Tĩnh phi và Xuân Dung bực mình ngươi không có chí tiến thủ, cho nên không chữa thương cho ngươi, cũng không cho ngươi ăn. Thế nên một con mèo do Vương phi nuôi đường đường, mới phải thèm thuồng một cái bánh bao thịt, đúng không?”

Tiểu hắc miêu im lặng nhìn hắn.

Trần Tích nghiêm túc hỏi: “Hay là sau này đợi ta có năng lực rời khỏi y quán, ngươi cùng ta đi lang bạt giang hồ nhé?”

Vẻ mặt của tiểu hắc miêu vô cùng nghi hoặc.

“Không được, phải có chút nghi thức!” Trần Tích rút một tờ giấy hoa tiên dùng để viết đơn thuốc từ trong quầy ra, dùng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống bài văn mời mèo theo nghi thức cổ: “Mèo hay ở Lạc Thành, mình mang đám mây đen. Nay Trần Tích mời Ô Vân về nhà, vì không có cá khô, nên dùng một viên châu làm sính lễ. Táo Vương Gia chứng giám, thề không ruồng bỏ. Thành Hoàng Gia chứng giám, vẹn ân vẹn nghĩa.”

Khi chữ cuối cùng được đặt bút, hắn lấy son ra đóng dấu rồi nhìn con mèo đen: “Nếu như ngươi thật sự có thể hiểu ta, bằng lòng theo ta, vậy thì tự mình điểm chỉ đi.”

Trong ánh mắt của thiếu niên, con mèo đen chần chừ một lúc, cuối cùng lại thật sự nhấc móng vuốt chấm một ít son, rồi ấn dấu vuốt lên thư mời.

Ngay sau đó, thư mời không lửa mà tự cháy, hóa thành những đốm sáng lấm tấm trong không khí.

Trần Tích nhìn cảnh tượng sáng lạn trước mắt, tự lẩm bẩm: “Thế giới này quả nhiên không bình thường...”

Có một giọng nói hỏi: “Không bình thường chỗ nào?”

Ánh mắt Trần Tích từ từ chuyển hướng về phía con mèo đen....