Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Mèo nói chuyện...
Mèo vậy mà lại nói chuyện?
Đây có lẽ là chuyện quỷ dị nhất mà Trần Tích gặp phải, kể từ khi đến thế giới này.
Trong chính đường của y quán, ánh đèn chập chờn, bóng tối hắt lên mặt con mèo đen lúc sáng lúc tối, biểu cảm của Trần Tích cũng sáng tối chập chờn y như vậy.
Hắn cẩn thận đi một vòng quanh y quán, trước tiên xác định sân sau không có ai, lại xác định con đường tối tăm ngoài cửa cũng không một bóng người, lúc này mới một lần nữa nhìn về phía tiểu hắc miêu đang ngồi xổm trên quầy:
“Vừa rồi, ta nói là vừa rồi, là ngươi đang nói chuyện sao?”
Con mèo đen không nhúc nhích nhìn hắn, không hề phát ra âm thanh nào nữa.
Nhưng giờ phút này Trần Tích vô cùng chắc chắn, người vừa nói chuyện chính là con tiểu hắc miêu này!
Chẳng lẽ là vì nghi thức mời mèo đã sinh ra một loại tác dụng thần kỳ nào đó?
“Sao lại không nói nữa?” Trần Tích nghi hoặc đánh giá tiểu hắc miêu: “Có thể nói thêm một câu không? Để ta xác nhận lại xem đã xảy ra chuyện gì.”
Nhưng tiểu hắc miêu chỉ nghển cổ, ra vẻ nghiêm túc, không hề phát ra âm thanh nào nữa.
Trần Tích suy tư một lát: “Ngươi nói một câu, ta sẽ tích tiền mua bánh bao cho ngươi ăn.”
Tiểu hắc miêu: “...”
Trần Tích: “Mua cá khô.”
Tiểu hắc miêu: “...”
Trần Tích hít sâu một hơi: “Hôm nay, con mèo trắng của Vân Phi chắc là đã đánh ngươi ác lắm nhỉ!”
Tiểu hắc miêu cứng miệng đáp: “Nó cũng chẳng khá hơn đâu!”
Trần Tích cười như không cười nhìn tiểu hắc miêu, còn tiểu hắc miêu thì theo bản năng rụt cổ lại.
Hắn hỏi: “Vừa rồi sao không nói chuyện?”
Tiểu hắc miêu im lặng một lát: “Ta cũng không ngờ mình đột nhiên lại có thể nói chuyện.”
Trần Tích dở khóc dở cười...
Nói cách khác, vừa rồi tiểu hắc miêu chẳng qua là vô ý thức trả lời hắn trong lòng, rồi không cẩn thận phát ra thành tiếng.
Mà trong khoảng thời gian vừa qua, thật ra rất nhiều lời của Trần Tích, tiểu hắc miêu đều có đáp lại, chẳng qua là hắn không nghe được mà thôi.
Trần Tích nói: “Vừa rồi trong thư mời ta đặt tên cho ngươi là Ô Vân, ngươi biết chuyện này không?”
Ô Vân ghét bỏ nói: “Khó nghe muốn chết!”
Trần Tích nói sang chuyện khác: “Ngươi khai linh trí từ lúc nào?”
Hắn thích mèo, cũng có hiểu biết về mèo, cho nên hắn biết đại bộ phận mèo thật ra không thông minh, thậm chí còn rất ngốc.
Nhưng Ô Vân trước khi mở miệng nói chuyện đã rõ ràng có linh trí, nó có thể hiểu tiếng người, thậm chí còn có thể đáp lại, rất nhiều con người còn không làm được đến mức này.
Ô Vân trả lời: “Lúc nào khai linh trí sao? Ta vẫn luôn như vậy mà.”
“Từ lúc sinh ra đã vậy?”
“Từ lúc sinh ra đã vậy.”
Trần Tích suy nghĩ một lát: “Ngươi có thể há miệng ra cho ta xem một chút được không?”
Ô Vân lùi về sau, móng vuốt sắc bén trên bàn chân cũng vươn ra một chút: “Dựa vào đâu?”
Trần Tích bất lực nói: “Ngươi đừng quật cường như vậy có được không, đôi bên nên tin tưởng nhau hơn một chút!”
Ô Vân suy nghĩ một chút: “Được.”
“Lại gần ngọn đèn dầu, há miệng ra... A.”
Ô Vân miễn cưỡng há miệng: “A...”
Trần Tích nhìn vào trong miệng nó, rồi thấp giọng lẩm bẩm: “Một, hai, ba, bốn... mười khảm?”
Thời cổ có người yêu mèo từng viết lại tâm đắc nuôi mèo: Lúc mời mèo, cần phải xem miệng mèo trước. Vòm miệng của mèo có những đường vân mờ nhạt, gọi là khảm. Hai khảm là ngu nhất, chỉ biết ăn với ngủ, chín khảm là tốt nhất, hiểu được nhân tính, có thể bắt chuột giữ nhà.
Nói cách khác, trong miệng có chín khảm đã là con mèo tốt nhất, nhưng trong miệng Ô Vân lại có đến mười khảm.
Bên cạnh ngọn đèn dầu trên quầy, Ô Vân há miệng, dùng yết hầu phát ra tiếng: “Xong chưa?”
“Được rồi, được rồi,” Trần Tích như có điều suy nghĩ, mười khảm trong miệng có lẽ chính là chỗ đặc biệt của Ô Vân?
“Buồn ngủ.” Ô Vân một cách tự nhiên nằm xuống, đầu vừa vặn gối lên lòng bàn tay Trần Tích, ấm áp.
Nhưng nó rất nhanh lại cảm thấy không đúng, bản thân cao quý sao có thể nằm trong lòng bàn tay của người khác?
Dậy sao?
Thôi, nằm thêm một lát nữa.
“Chờ đã, ngươi đừng ngủ vội.” Trần Tích nói:
“Viên châu còn chưa cho ngươi, không biết bây giờ nó có còn bắn ngươi ra không. Lại đây thử xem.”
Ô Vân vọt một cái bò dậy, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ: “Mới nhớ ra ta đến đây là vì viên châu kia... Mau đưa viên châu cho ta, nhanh lên, nhanh lên!”
Trần Tích đưa viên châu thủy tinh ra, lần này, viên châu quả thật không còn kháng cự Ô Vân nữa.
Ô Vân đen như mực hớp một tiếng nuốt viên châu vào bụng, rồi vèo một cái chui qua khe cửa ra khỏi y quán, chỉ để lại một mình Trần Tích ngơ ngác.
Cứ thế mà đi sao?
Đúng lúc này, Trần Tích phát giác một dòng nước ấm từ hướng Ô Vân rời đi truyền đến!
Dòng nước ấm đó tựa như dung nham sâu trong lòng đất, nóng rực mà bỏng cháy, lại như cơn mưa rào tháng tám, bàng bạc mà hùng hồn.
Cuối cùng, nó từ mi tâm chui vào cơ thể hắn, thấm nhuần tứ chi bách huyệt, rồi từ từ tụ lại nơi tâm khẩu.
Trần Tích ngẩn người, đây là một loại lực lượng hắn chưa từng biết đến.
Khác với sự táo bạo mãnh liệt của luồng băng chảy, luồng dung lưu này chỉ chậm rãi lưu chuyển.
Hơn nữa luồng băng chảy là thứ hắn không thể điều khiển, nhưng luồng dung lưu này, dưới sự thúc đẩy ý chí của bản thân, lại thật sự nhúc nhích một chút.
Khi luồng dung lưu dưới sự khống chế của Trần Tích, theo huyết dịch chảy ra từ đan điền, hắn cảm giác những nơi nó đi qua đều vô cùng dễ chịu, tựa như đang trong tiết trời đông giá rét mà đột nhiên được ngâm mình vào suối nước nóng.
Vào cái đêm ở bệnh viện Tâm Thần Thanh Sơn, Trần Tích đã cảm thấy cuộc đời mình không còn gì nuối tiếc.
Hắn không còn lên kế hoạch cho cuộc đời, không còn hướng về tương lai. Đến mức cơm có ngon không, quần áo có đẹp không, đều không còn quan trọng nữa.
Bây giờ hắn lần đầu tiên thật sự cảm nhận được thế giới mới đầy thần bí một cách rõ ràng, đang đặt mình vào trong đó.
Hơn nữa Trần Tích hiện tại cũng không còn lẻ loi một mình, hắn có một con mèo.
...
...
Trong màn đêm, Lạc Thành chìm vào giấc ngủ say.
Sau sự hỗn loạn ở Vãn Tinh Uyển của Tĩnh phi, Tĩnh Vương phủ đã quay về với sự yên tĩnh.
Tĩnh Vương đã liên tục hơn mười ngày chưa trở về phủ, nghe nói là vì chiến sự với Cảnh triều đang căng thẳng, thiết kỵ phương bắc đã đến Sơn Hải quan, binh lâm thành hạ.
Tĩnh Vương tọa trấn ở Lạc Thành, đầu mối trung chuyển của Đại Vận Hà ở phương nam, cần phải huy động một lượng lớn quân lương ở phương nam, thông qua sông đào để vận chuyển ra phương bắc.
Dưới ánh trăng, một con mèo đen nhỏ bé đang vô thanh vô tức đi trên tường hiên, bước chân nhẹ nhàng. Một luồng sức mạnh mênh mông đang kích động trong cơ thể nó. Sau khi ăn viên châu thủy tinh kia, cơ bắp trong cơ thể Ô Vân đã nhanh chóng tái tạo và phát triển, sức mạnh tăng lên gấp bội!
Khi Ô Vân nhảy lên mái cong của Tĩnh An Điện, nếu có người từ dưới nhìn lên, nó và vầng trăng khuyết trên trời cao gần như trùng khớp vào nhau, phảng phất như đang đứng trên lưỡi câu cong vút của vầng trăng.
Đúng lúc này, một tên thị vệ vương phủ đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại. Áo giáp trên người hắn phát ra tiếng loảng xoảng, tầm mắt như chim ưng quét qua mái lưu ly của Tĩnh An Điện, nhưng nơi đó đã không còn gì nữa.
Thị vệ do dự một giây, đoạn lách mình trèo lên tường hiên, tay cầm trường kích, đuổi theo về hướng nghi ngờ.
Giây sau, thị vệ từ trên tường hiên nhảy xuống, bóng đen to lớn như cú đêm mang lại cảm giác áp bức mười phần.
Hắn quan sát một vòng, lại ngồi xổm xuống, nương theo ánh trăng xem xét dưới đất có dấu chân mới hay không, nhưng vẫn không hề phát hiện ra thứ gì.
“Kỳ lạ, là ta đa nghi sao?” Thị vệ chậm rãi rời đi.
Mãi một lúc lâu sau, Ô Vân vốn đang cuộn tròn thành một cục, hòa làm một thể với bóng tối ở góc tường, mới duỗi người ra, tiếp tục đi sâu vào trong vương phủ.
Nó đi qua Minh Chính Đường, đi qua Vãn Tinh Uyển, tránh thoát thị vệ tuần tra, tránh thoát những nữ tỳ gác đêm hung hãn, trèo non lội suối, vượt mọi chông gai, cuối cùng đến trước Phi Vân Uyển của Vân Phi.
Ô Vân vươn móng vuốt bấu vào cột nhà bằng gỗ, kiên định bò lên lầu hai của tòa lầu. Cửa sổ đang mở, nó liền nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, thò đầu vào nhìn quanh.
Con mèo trắng trong phòng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Ô Vân!
Ô Vân: “Toi rồi!”
Xoay người bỏ chạy.
Con mèo trắng thấy thế, liền nhảy phắt ra khỏi cửa sổ, đuổi theo Ô Vân về phía hậu hoa viên.
Chỉ là nó có chút nghi hoặc, tên bại tướng dưới tay này... sao lại vừa sợ vừa dũng cảm thế?
Mèo trắng đuổi theo Ô Vân vào trong hoa viên, xuyên qua một khu rừng đá, lại xuyên qua một bãi cỏ, cuối cùng trước Phi Bạch Hồ nổi tiếng của vương phủ... thì mất dấu Ô Vân.
Phi Bạch Hồ của Tĩnh Vương phủ nổi danh vì giống như thư pháp.
Cái gọi là phi bạch, là chỉ phần bút pháp khô héo trong thư pháp. Trong làn nước nhàn nhạt của Phi Bạch Hồ có những tảng đá san sát, dòng nước lúc đứt lúc nối, như bút khô viết nên, ý cảnh siêu nhiên.
Mà Phi Bạch Hồ, Thính Lôi Đùnh, vườn Quốc Hoa của Tĩnh Vương phủ đều là những nơi mà các văn nhân Lạc Thành thường hay bàn luận.
Lúc này, con mèo trắng khẽ ngửi mùi trong không trung, lại kinh ngạc phát hiện, mùi đó lại đến từ phía sau lưng!
Trong chốc lát, con mèo trắng toàn thân xù lông, đang lúc nó định xoay người thì đã không còn kịp nữa. Một con mèo đen lao đến sau lưng nó, một chưởng quật nó ngã sấp xuống.
Con mèo trắng nghĩ mãi không ra, sao chỉ trong mấy canh giờ, tên bại tướng dưới tay này đã lật ngược tình thế. Thân hình nhỏ bé kia lại có sức mạnh lại còn lớn hơn cả mình một chút.
Giữa lúc thân ảnh đan xen, Ô Vân nhìn chuẩn kẽ hở, đè con mèo sư tử trắng xuống đất, móng vuốt cuộn thành quyền, gõ bang bang vào đầu mèo trắng, một trận bạo kích mãnh liệt!
Trần Tích không biết rằng, sự kiêu ngạo của Ô Vân tự nhiên cũng có cái vốn để kiêu ngạo. Bản năng chiến đấu của nó vượt xa đồng loại, có trực giác chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Dù cho sức mạnh không chênh lệch bao nhiêu, con mèo trắng cũng chỉ có nước bị đánh.
Con mèo trắng bắt đầu kêu gào xin tha, nhưng Ô Vân nào thèm để ý?
Trong khoảng thời gian này nó đã phải chịu biết bao nhiêu trận đòn, cứ mỗi lần Vân Phi đến Vãn Tinh Uyển là nó lại bị đánh một lần.
Báo thù chính là lúc này!
Ô Vân lật ngửa con mèo trắng ra, vươn một móng vuốt ra dưới hông mèo trắng, một trận đòn tàn bạo!
Ô Vân thở phào nhẹ nhõm, một chân trước đạp lên người đối thủ cũ, ngẩng đầu nhìn trăng, hăng hái.
Bất quá, Ô Vân luôn cảm thấy vẫn chưa đủ hả giận...
Nó lại lén lút quay về Phi Vân Uyển, đem hết điểm tâm mà người hầu đặt trong phòng ra liếm một lần, lúc này mới hài lòng rời đi.
Chính đường y quán.
Trần Tích đang lật sách đã thấy con mèo đen bước những bước ưu nhã trở về. Hắn tò mò hỏi:
“Ngươi vừa đi đâu vậy?”
Ô Vân ngẩng cao đầu: “Khải hoàn!”
Trần Tích: “...”
Vẫn hết sức kiêu ngạo.
Trần Tích gập sách lại: “Đi đánh con mèo trắng kia rồi sao?”
“Hiểu ta, một trận đòn tàn bạo!” Đầu Ô Vân nghển lên cao hơn.
“Có bị người ta phát hiện không?”
“Không có.”
“Đánh chết nó rồi sao?”
Ô Vân chần chừ: “Chưa.”
Biểu cảm của Trần Tích có chút tiếc nuối.
Ô Vân vội vàng bổ sung: “Nhưng ta đã liếm hết điểm tâm trong Phi Vân Uyển của chúng nó rồi!”
Trần Tích gật gật đầu: “Vậy cũng được.”
“Hắc hắc hắc.”
“Hắc hắc hắc.”
Đang nói chuyện, sân sau truyền đến tiếng động ồn ào.
Trần Tích quay đầu lại liền thấy Lưu Khúc Tinh khoác một chiếc áo khoác, lén lút nhìn vào trong y quán: “Trần Tích, ta vừa mới nghe thấy ngươi nói chuyện? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Trần Tích im lặng một lát: “Ta vừa đang lẩm bẩm một mình, Lưu sư huynh còn nghe thấy gì nữa không?”
Lưu Khúc Tinh buồn bực nói: “Tiếng mèo kêu, hình như trong sân nhà ta có mèo hoang vào, ngươi có thấy không?”
Lúc này, trên quầy đã sớm không thấy bóng dáng của Ô Vân đâu nữa.