Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phượng Tùy Ca thuận tay bắt lấy túi thơm, tà mị ghé sát vào, cất giọng: “Nếu chuyện ta xâm nhập Cẩm Tú bắt ngươi về Túc Sa được giải thích thành tìm lại tình nhân giận dỗi bỏ đi. Ngươi nói xem, lời của ai sẽ đáng tin hơn?”

Nhất Tiếu chẳng những không giận mà còn bật cười, thậm chí chủ động ngẩng đầu tiến sát Phượng Tùy Ca, trong mắt ngập tràn vẻ mê hoặc: “Nếu vậy, ta càng tin Hoàng tử muốn nhân cơ hội này mà ăn Nhất Tiếu.” Phượng Tùy Ca nghe đến sững sờ. Ngay khoảnh khắc hắn thất thần, Nhất Tiếu nhanh như chớp rút cây trâm cài tóc, dồn hết sức bình sinh đâm thẳng về phía hắn, nhưng cổ tay nàng vẫn bị một bàn tay của hắn tóm được.

Một tiếng “rầm” vang dội, Nhất Tiếu bị đẩy văng vào vách xe rồi ngã sõng soài trên sàn nhà trải thảm lông. Nàng xoa cổ tay đau nhói, quay đầu trừng mắt nhìn Phượng Tùy Ca. Sắc mặt hắn âm trầm, từng bước ép sát tựa mãnh thú chực vồ mồi: “Suýt nữa thì quên, hoa càng đẹp càng dễ có độc.” Nhất Tiếu cắn chặt môi, không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào hắn.

Rèm xe “xoạt” một tiếng bị vén lên, một hộ vệ cao lớn vạm vỡ liền xông vào: “Hoàng tử...” Những lời còn lại tan biến khi trông thấy hai người đang giằng co. Phượng Tùy Ca đang cơn thịnh nộ liền quay đầu trừng mắt nhìn gã: “Ai cho ngươi vào đây!” Hắn vậy mà lại bị nụ cười của nàng mê hoặc tâm thần, suýt chút nữa trúng kế, thật là nỗi nhục lớn.

Hộ vệ lí nhí phân trần: “Thuộc hạ nghe thấy trong xe có tiếng động, cho nên...”

“Cút ra ngoài!” Phượng Tùy Ca nghiến răng, hộ vệ vội vàng hành lễ rồi lui ra.

Hắn quay đầu nhìn về phía Nhất Tiếu, trầm giọng răn đe: “Ngươi nên cảm ơn hắn, nếu không ta rất khó đảm bảo vừa rồi có bóp chết ngươi không. Bây giờ trả lời ta, trong bốn năm qua, Hạ Tĩnh Thạch đã phái ngươi đi làm những gì, có liên quan gì đến việc hắn giả bệnh trì hoãn hôn ước?”

Nhất Tiếu trừng lớn mắt, có phần không kịp phản ứng mà nhìn chằm chằm Phượng Tùy Ca. Hồi lâu sau, nàng đột nhiên phá lên cười lớn. Phượng Tùy Ca giận đến cực điểm, liền xách nàng lên: “Đừng giả điên, mau trả lời!”

“Được, ta trả lời!” Tiếng cười của Nhất Tiếu chợt ngưng bặt: “Là ta lấy cái chết ép hắn từ bỏ hôn ước, còn bốn năm nay ngoài việc rong chơi khắp chốn ra ta chẳng làm gì cả. Hắn vẫn luôn đợi ta trở về, cho nên vẫn chưa thực hiện hôn ước.” Nói xong, nàng lại phá lên cười ngặt nghẽo.

Phượng Tùy Ca cười lạnh: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”

Nhất Tiếu đã cười đến chảy cả nước mắt: “Ngươi không phải kẻ ngốc thì là gì, nhưng Nhất Tiếu ta thật không ngờ mình lại quan trọng đến mức có thể chi phối hôn sự của hai nước...”Nàng chưa dứt lời đã bị Phượng Tùy Ca giáng cho một đòn vào gáy, lập tức ngất đi.

Hạ Tĩnh Thạch cầm trên tay một cuốn sách nhưng không chữ nào lọt vào mắt, đôi mắt long lanh ngấn lệ của Nhất Tiếu không ngừng lướt qua trước mắt hắn. Hắn bực bội đi một vòng trong thư phòng. Lần này thật sự đã làm tổn thương nàng rồi, cho dù là bốn năm trước, nàng cũng chưa từng nói những lời quyết tuyệt như vậy.

Bất chợt, tiếng cười ngông cuồng của Thái hậu lại văng vẳng bên tai hắn: “Hóa ra là vậy... Hạ Tĩnh Thạch, ngươi đã định trước chỉ có thể làm một Vương hầu, ngươi đã định trước không thể kế thừa đại thống, ha ha ha... Thật không ngờ, thật đáng thương... ngươi cái đồ đáng thương này!”

Hạ Tĩnh Thạch cố gắng đè nén vị đắng chát cùng nỗi đau dâng lên từ đáy lòng, hắn ném cuốn sách đi rồi cất bước ra ngoài. Có lẽ nên phái người đi truy đuổi Nhất Tiếu về, nếu không với tính cách nóng nảy của nàng, không biết lại gây ra chuyện ngu ngốc gì.

Tay còn chưa kịp chạm vào then cửa đã nghe được thị vệ bên ngoài bẩm báo: “ Bẩm Vương gia, Ninh tướng quân cầu kiến.”

Bước chân Hạ Tĩnh Thạch khựng lại: “Truyền!”

Ninh Phi gần như tức khắc phá cửa mà vào, vừa vào cửa liền sụp gối quỳ rạp dưới chân hắn: “Nhất Tiếu có phần to gan làm bậy, nhưng xin Điện hạ nể tình quân công của nàng, xin đừng so đo cùng nàng...”

Hạ Tĩnh Thạch chau mày: “Đứng dậy nói chuyện, nàng lại gây ra chuyện gì?”

Ninh Phi sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên hắn: “Chẳng lẽ không phải Điện hạ đã giữ Nhất Tiếu lại hay sao? Vậy Nhất Tiếu đã đi đâu?”

Bóng lưng quật cường kia bất chợt lướt qua tâm trí hắn, Hạ Tĩnh Thạch khó khăn che giấu tâm tư, đoạn xoay người đi: “Nàng đã rời đi.”

Ninh Phi nghi hoặc cất lời: “Điện hạ có biết Nhất Tiếu đi đâu không?”

Hạ Tĩnh Thạch nhặt lại cuốn sách vừa ném đi, thuận tay lật giở vài trang: “Không biết, nàng nói sẽ không bao giờ trở về nữa...” Ninh Phi kinh hãi đứng bật dậy: “Điện hạ, Nhất Tiếu chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!”

Hạ Tĩnh Thạch chấn động, xoay phắt người nhìn Ninh Phi: “Chuyện gì?”

Ninh Phi vội vã nói: “Tình hình cụ thể thần cũng không rõ. Vừa rồi thần hộ tống Lăng tiểu thư về phủ Đô úy, nàng tìm khắp trong ngoài đều không thấy Nhất Tiếu, lại phát hiện hành trang của nàng ấy đã không còn, liền một mực đòi đi. Thần đưa nàng đến cổng thành, tiện lời dò hỏi quân coi thành Nhất Tiếu rời đi lúc nào, nhưng quân coi thành lại nói tuyệt nhiên không thấy Nhất Tiếu. Lăng tiểu thư lúc đó đã vô cùng lo lắng, thúc giục thần cho người đi hỏi khắp bốn cổng thành, nhưng câu trả lời đều y hệt, không một ai thấy Nhất Tiếu ra khỏi thành.”