Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Đô úy phủ ra ngoài, nàng vốn định ra chợ thuê một cỗ xe ngựa, để tiết kiệm thời gian, nàng đã băng qua một con hẻm quen thuộc. Lưng vẫn còn đau rát dưới ánh mắt của Hạ Tĩnh Thạch, cơn đau khiến nàng gần như muốn rơi lệ. Nàng khẽ chớp mắt, nếu Tuyết Ảnh có ở đây, hẳn sẽ lại mắng nàng không có chút cốt khí nào.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy một giọng đàn ông cất tiếng hỏi: "Tiểu thư, có cần thuê xe không?" Còn chưa kịp nhìn rõ người nói, một làn khói mang theo mùi hương kỳ dị đã ập thẳng vào mặt. Trước khi mất đi tri giác, nàng nghe rất rõ một giọng nói đầy mừng rỡ: "Bắt được nàng rồi!"

"Là ngươi quá mức bình tĩnh hay do dược hiệu vẫn chưa tan hết? Vẻ mặt của ngươi, trông không giống một tù binh chút nào." Một giọng nam bên cạnh cất lời chế nhạo. Nhất Tiếu khẽ rùng mình, cấp tốc nhìn về phía hắn.

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa mình vào vách xe, trên người vận một bộ cẩm bào màu đen thêu hoa văn hình tròn, vạt áo trước mở rộng để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng cổ. Dưới ánh nến dịu nhẹ, gương mặt tuấn nhã gần như tà mỹ, đôi mắt đen sâu thẳm sáng rực lạ thường.

Nhất Tiếu bất giác siết chặt tay thành quyền: "Phượng Tùy Ca!"

Thấy nàng chỉ liếc mắt một cái đã gọi đúng tên mình, đôi mày rậm của Phượng Tùy Ca kinh ngạc nhướng lên: "Không hổ là nữ nhân của Trấn Nam Vương, trí nhớ quả thực không tệ!"

Nhất Tiếu ngược lại càng thêm bình tĩnh: "Ta không phải nữ nhân của Trấn Nam Vương . Trái lại là ngươi, đường đường là hoàng tử của Túc Sa quốc, lại chạy đến lãnh thổ Cẩm Tú vương triều ta, bắt giữ quân tướng dưới trướng Trấn Nam Vương. Chỉ nghe thôi đã thấy chuyện này không hề đơn giản rồi." Nàng âm thầm cử động tay chân đang tê dại, khóe mắt liếc về phía tấm rèm xe đang khẽ lay động cách đó không xa.

Phượng Tùy Ca búng tay một tiếng “tách”. Hắn thành công kéo sự chú ý của nàng trở lại: "Nếu ngươi đủ thông minh, thì đừng ảo tưởng đến chuyện trốn thoát. Ba mươi hộ vệ bên ngoài xe đều là dũng sĩ tinh nhuệ nhất của Túc Sa. Còn ngươi, không có cung tên trong tay thì chính là một phế vật, Phó Nhất Tiếu!" Ba chữ cuối cùng, gần như được hắn nghiến ra từ kẽ răng.

Khi ánh mắt của Nhất Tiếu rơi xuống người hắn, vết sẹo trên vai hắn dường như lại âm ỉ nhói đau.

Từng có một trận chiến vô cùng gian khổ, hắn gần như đã có thể bắt sống Hạ Tĩnh Thạch, nhưng chính vì người phụ nữ trước mắt này, hắn không chỉ bị trọng thương, mà còn mất đi ba viên hộ vệ tâm phúc. Hắn vĩnh viễn ghi nhớ đôi mắt xinh đẹp mà sắc bén tựa mắt thú kia, vào khoảnh khắc hắn trúng tên ngã ngựa, đã lóe lên vẻ kiêu ngạo và chế nhạo tột cùng.

"Chỉ bằng ngươi cũng muốn làm hại Vương gia." Đôi mắt nàng khi ấy như muốn nói thế, một đôi mắt lấp lánh tựa sao Thiên Lang trên bầu trời đêm.

Trở về doanh trại, quân y đi theo đoàn đã gắp ra một mũi tên từ bả vai hắn, trên đó có khắc một chữ "Tiếu" rất nhỏ. Hắn tức đến độ suýt nữa lật tung cả vương trướng, người phụ nữ đáng ghét này, ngay cả mũi tên bắn ra cũng độc địa như vậy sao.

Rất lâu về sau Phượng Tùy Ca mới biết, là hắn đã hiểu lầm. Trên mũi tên khắc tên của nàng, mà tên của nàng là Phó Nhất Tiếu.

Nhất Tiếu nhìn hắn đầy vẻ thú vị: "Ánh mắt của Hoàng tử là đang muốn lăng trì Nhất Tiếu đấy sao?" nàng thậm chí còn không biết sống chết mà tiếp tục trêu chọc hắn: "Chúng ta từng có thù oán gì sao?"

Gò má hắn co giật một cách không tự nhiên. Hắn thò tay vào trong ngực áo lấy ra một túi thơm, ném thẳng vào lòng Nhất Tiếu, thô bạo quát: "Thứ này, đừng nói ngươi không nhớ!"

Nhất Tiếu chần chừ trong giây lát, cầm túi thơm lên, rồi lại đặt xuống với vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Nhất Tiếu không rành nữ công..." Phượng Tùy Ca gần như gầm lên: "Ta bảo ngươi mở ra xem!"

Nàng ngượng ngùng rút sợi dây lụa buộc miệng túi. Từ trong túi thơm, Nhất Tiếu đổ ra một miếng kim loại lạnh lẽo, rồi lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là mũi tên ta dùng trước đây sao?” Phượng Tùy Ca lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi định nói là không nhớ sao? Mũi tên này chính là lấy từ trên vai ta xuống.”

Nhất Tiếu trầm ngâm chốc lát, đoạn thờ ơ nhún vai: “Trên chiến trường vạn người, nếu phải nhớ từng người một, đầu óc của Nhất Tiếu sao đủ dùng.” Trong mắt nàng loé lên một tia sắc lạnh: “Nếu mũi tên này bắn trúng vai Hoàng tử, vậy chỉ có thể nói rõ một điều, khi đó Hoàng tử ở rất gần Điện hạ của chúng ta!”

Phượng Tùy Ca cười khẩy: “Ngươi đối với hắn quả thật trung thành!”

Ánh mắt Nhất Tiếu chợt tối sầm, nàng tiện tay ném trả túi thơm và mũi tên về phía hắn: “Ta nhớ Túc Sa quốc và Cẩm Tú vương triều của ta đã ký kết hòa nghị, hành vi này của Hoàng tử có thể xem là khiêu khích với Cẩm Tú vương triều chăng?”