Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hạ Tĩnh Thạch trầm giọng nói: “Có lẽ người đông, quân coi thành không nhìn thấy cũng là lẽ thường.”
“Thần cũng nghĩ như vậy, nhưng Lăng tiểu thư nói nếu Nhất Tiếu đã ra khỏi thành, nhất định sẽ ở dịch quán gần nhất trên quan đạo hướng về Tào thành để đợi nàng, cho nên thần đã cùng nàng đến đó, vẫn không thấy bóng dáng của Nhất Tiếu.” Ninh Phi tiến lên một bước: “Điện hạ, có nên phong tỏa toàn thành, triệt để điều tra tung tích của Nhất Tiếu không?”
Hạ Tĩnh Thạch trầm ngâm một lúc: “Quân đội huy động lực lượng rầm rộ điều tra như vậy, nếu Nhất Tiếu chỉ đang dừng chân ở đâu đó trong thành, ta làm sao ăn nói với dân chúng bị kinh động?”
Ninh Phi nhất thời nghẹn lời, ấp úng nói: “Không giấu gì Điện hạ, thần đã phái người đi điều tra rồi.”
“Ngươi...”Hạ Tĩnh Thạch tức đến nghẹn họng, hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái: “Tìm được Nhất Tiếu rồi sẽ tính sổ với ngươi, còn không mau đi!”
Ninh Phi nhếch miệng cười, nhanh chóng đáp một tiếng rồi lao ra ngoài.
Khi Nhất Tiếu tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nhà lao rộng lớn, cổ tay và cổ chân đều bị còng sắt khóa chặt, một sợi xích sắt siết ngang thắt lưng, ghim chặt nàng lên vách tường. Nàng thử cử động, nhưng vẫn không thể nhúc nhích, trong lòng âm thầm tự trách sự khinh suất của bản thân.
Tuyết Ảnh ở dịch quán không tìm thấy nàng, không biết sẽ lo lắng đến mức nào, có lẽ sẽ quay về Lộc thành cầu cứu Điện hạ...
Nghĩ đến Hạ Tĩnh Thạch, trong lòng nàng dâng lên chua xót, bao năm yêu thương toàn tâm toàn ý, lại bị xem như cỏ rác, nếu không phải vì người đó, nàng sao lại rơi vào kết cục này.
Nàng thử giãy giụa thêm mấy lần, trán đã hơi rịn mồ hôi, những nơi bị còng sắt cũng vì ma sát mà bỏng rát.
Mơ hồ nghe thấy tiếng nũng nịu của nữ tử, cửa nhà lao đột ngột mở toang, Phượng Tùy Ca ôm hai nữ tử kiều diễm bước vào.
Thấy nàng đã mở mắt, Phượng Tùy Ca cười nói: “Quả nhiên đã tỉnh.” Một tên hộ vệ đi theo sau khiêng chiếc ghế thái sư ở góc phòng đến cho hắn, hắn vén vạt áo, ung dung ngồi xuống: “Vẫn không chịu nói thật sao?”
Nhất Tiếu nhìn hắn chằm chằm: “Ở trong xe đã nói với ngươi rồi, ngươi hà tất phải đến hỏi ta nữa?”
Phượng Tùy Ca cười khẩy: “Ngay cả lời nói dối cũng bịa đặt vụng về như vậy, ngươi lấy tư cách gì để tranh giành Hạ Tĩnh Thạch với Hí Dương?”
Sắc mặt Nhất Tiếu biến đổi, lập tức vặn lại: “Ngươi ngay cả thật giả cũng không phân biệt nổi, trách sao chưa bao giờ thắng trong tay Vương gia!”
Lời của nàng như một cái tát vang dội, đánh bay nụ cười trên mặt Phượng Tùy Ca, hắn âm trầm nhìn nàng, đột nhiên quay đầu hỏi nữ tử bên cạnh:“Ngươi nói xem, loại hình phạt nào thích hợp nhất để bức cung?”
Nữ tử kia cười một tiếng đầy yêu mị: “Vân Ế nghe nói, dùng roi da ngâm qua bột ớt và nước muối, mỗi một roi quất xuống đều có thể khiến người chịu hình vừa đau vừa rát, da tróc thịt bong. Người bình thường chỉ cần chịu mười roi là sẽ khai ra tất cả.”
Phượng Tùy Ca nhếch môi cười: “Nàng không phải hạng tầm thường, có lẽ đối với nàng, phải cần đến cả trăm roi.” Giọng hắn chợt ngưng, rồi trầm giọng ra lệnh: “Còn không mau đi chuẩn bị!”
Vân Ế đáp một tiếng, lập tức rời đi.
Phượng Tùy Ca lười nhác ngả mình ra sau ghế, buông một câu hờ hững: “Phó đô úy, nếu thay đổi chủ ý thì nhớ mở miệng đấy.”
Một nữ tử khác liếc mắt, cũng cười duyên rồi ghé sát lại: “Hoàng tử, một mỹ nhân toàn vẹn thế này, nếu đánh cho tàn phế dung nhan thì thật uổng phí của trời!”
Khóe miệng Phượng Tùy Ca khẽ giật, đôi mắt sắc bén nheo lại: “Vậy Mị Nghi có cao kiến gì?”
Trong mắt Mị Nghi lóe lên vẻ âm hiểm: “Hoàng tử sao không đưa nàng vào hồng trướng của Túc Sa quân...”
Lời còn chưa dứt, trên mặt đã hứng trọn một cái tát trời giáng, khiến nàng ta ngã vật ra sau.
Phượng Tùy Ca lạnh lùng nhìn Mị Nghi đang sõng soài dưới đất: “Hiếm khi ngươi có tấm lòng này, hay là bản vương thành toàn cho ngươi, phái ngươi đi úy lạo quân sĩ nhé?”
Mị Nghi vừa kinh hãi vừa đau đớn, vội nhào tới ôm chân hắn cầu xin: “Mị Nghi biết sai rồi, cầu Hoàng tử tha mạng!”
Phượng Tùy Ca phớt lờ lời van xin của nàng ta, ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh: “Đưa nàng ta đến nơi cần đến.”
Nghe tiếng kêu la thảm thiết của Mị Nghi xa dần, Phượng Tùy Ca quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đầy hứng thú của Nhất Tiếu, không khỏi nhíu mày: “Sao thế, ngươi thấy thú vị lắm à?”
Nhất Tiếu gật đầu, cười hỏi: “Đối xử với người từng chung chăn gối như vậy, ngươi nỡ làm vậy sao?”
Phượng Tùy Ca đứng dậy, sải bước đến bên nàng, dùng sức siết chặt cằm nàng, nghiến răng nói: “Có lẽ ta nên cân nhắc đề nghị của nàng ta, ngươi thấy thế nào?”
Nhất Tiếu đau đến hít một hơi khí lạnh, nhưng vẫn cố gắng rành rọt từng chữ: “Trong tay ngươi, ta có chỗ để mặc cả sao?”