Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kiếp trước, điều mà Ninh Hinh muốn không gì ngoài những việc: không cần mỗi sáng dậy sớm đi làm, không cần giải quyết những vấn đề phát sinh trong công việc, không cần xã giao cùng với mấy kẻ mình ghét, không cần lo cơm áo gạo tiền, mỗi ngày đều được ngủ thẳng giấc. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ khiến nàng cảm thấy vui vẻ rồi, còn đời sống xa hoa của đám thượng lưu thì nàng chẳng rành rẽ gì. Trong nhận thức của nàng, đời sống thượng lưu ra sao đều chỉ có thể nhìn thấy trên truyền hình. Vậy mà ngờ đâu kiếp này nàng lại đầu thai vào tầng lớp thượng lưu trong xã hội, trực tiếp cảm nhận được bản chất của các thế gia tu tiên.
Trong Mục phủ, ở khu phía tây có một hòn non bộ rất to, chiếm diện tích khoảng 100 mẫu, dưới đáy có không ít hang hốc đan xen. Nếu không phải người ở đây, lạc ở bên trong sẽ không dễ dàng quay ra được. Chỉ thấy hiện tại trên đỉnh hòn non bộ có một cô nhóc chừng bốn tuổi đang nằm ềnh ra phơi nắng, chân vắt chữ ngũ đong đưa theo nhịp, nom chừng rất thích ý. Mái tóc của cô bé được búi lại trong khăn bao, đôi mắt to lóng lánh đong đầy ý cười đang mải mê ngắm nhìn vòm trời xanh thẳm.
“Cô cả ơi cô cả! Cô đang ở đâu vậy cô cả?” Từ đằng xa vẳng lại tiếng một bé gái.
Nghe vậy, cô bé đang nằm phơi nắng kia liền bày ra gương mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn đứa ở trong nhà trèo lên hòn non bộ tìm mình. Cô bé đó chính là Ninh Hinh.
“Trời đất! Cô cả ơi cô cả, sao đang yên đang lành cô lại trèo lên đây làm chi, để con đi tìm cô mãi.” Đứa ở - Mục Linh, nhìn chủ của mình bày ra bộ dáng nhàn nhã bèn phẫn uất nói.
“Sao? Mày chạy đôn chạy đáo đi tìm tao để làm gì?”
Mục Linh nghe vậy bèn bày ra bộ dáng xoắn xuýt, không biết nên nói hay không.
Ninh Hinh nhìn điệu bộ của đứa ở mà cảm thấy sốt ruột theo. Cũng bởi do năm trước mẹ vừa sinh cho nàng đứa em trai tên Mục Ninh Ý, đến nay vừa mới một tuổi. Đây cũng là độ tuổi hiếu động nên thằng bé luôn chạy chỗ này chỗ kia, ngặt nỗi đi đứng chưa thạo nên thường bị vấp ngã. Hẳn là chuyện liên quan đến thằng bé nên Mục Linh mới như kiến bò chảo lửa như thế.
“Cứ nói nghe xem nào. Bộ dạng mày thế kia là đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Là thằng em xảy ra chuyện phỏng?”
“Thưa, không phải chuyện của cậu tư đâu ạ. Cô chớ lo.”
Nghe xong lời của Mục Linh, Ninh Hinh mới cảm thấy yên tâm: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau.”
Thật, cứ nhìn bộ dạng nửa muốn nói nửa muốn im kia của con hầu mà nàng thấy sốt ruột thay.
“Chuyện là ông chủ mới mang theo một ả đàn bà từ bên ngoài về phủ, còn có hai đứa con hoang.” Mục Linh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cô cả nhà mình, tuy là không thấy được thái độ khác lạ nhưng cô chủ nhỏ này trong mắt ả trước nay đều là bộ dạng người làm chủ, trong bụng nghĩ gì chẳng bao giờ để hiện ra mặt. Cơ mà hẳn là ai gặp chuyện này cũng sẽ đau khổ rối bời lắm nhỉ.
“Mày nghe ai nói đấy? Chuyện xảy ra từ bao giờ?” Ninh Hinh nghe được tin sét đánh này, trong lòng cũng không thấy kinh ngạc gì lắm, chẳng qua vẫn có chút nghĩ ngợi. Nếu để mẹ nghe được tin này, bà sẽ thấy thế nào?
Thực ra với chuyện cha ruột mèo mả gà đồng ở bên ngoài, còn có cả con riêng, nàng thấy đây mới là chuyện bình thường nên xảy ra ở một thế gia đại tộc. Mặc cho cha ruột nàng trước nay luôn bày ra bộ dạng chung tình, trong nhà chẳng có bà hai bà ba gì sất nhưng Ninh Hinh vẫn nghĩ: hạng người có cả tiền tài lẫn quyền thế như vậy sao có thể thiếu đàn bà bám theo, lão không có mới là lạ! Chính điều này khiến Ninh Hinh cảm thấy quá mức giả dối, trong sâu thẳm nội tâm nàng vẫn luôn không tin tưởng vào vỏ bọc được trưng cho người khác xem kia. Thế nhưng nàng cũng chẳng ngờ mọi chuyện lại diễn tiến nhanh như vậy, em trai vừa một tuổi lão đã dắt tình nhân lẫn con riêng về nhà.
“Thưa, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, cả bà chủ cũng bị ông tộc trưởng gọi vào chính viện hỏi chuyện rồi, nghe đâu là để thương lượng việc đưa tên hai đứa con hoang kia vào gia phả đó cô.” Thấy cô cả nhà mình nghe xong chuyện tày trời mà vẫn bình chân như vại, Mục Linh bắt đầu sốt ruột thay “Cô cả, chẳng lẽ cô không định đi hóng ư?”
“Hả tao đi hóng rồi được gì? Tao có thể thay đổi được gì đâu?” Ninh Hinh vừa đưa mắt nhìn vòm trời ở trên đầu, vừa nói. Mẹ sẽ không ngăn cản việc đưa tên hai đứa con hoang kia vào gia phả đâu mà.
“Này... Cái này....” Mục Linh nghe xong cũng thấy nghẹn họng không biết đáp như thế nào. Mà cô cả nói cũng đúng đấy nhỉ, ông chủ đem vợ bé với con riêng về nhà, cô cả cũng làm được gì đâu?
Ít lâu sau, hai đứa con hoang kia được đưa tên vào gia phả, nàng không còn là cô cả của Mục gia nữa, mà trở thành cô hai. Thực ra Ninh Hinh thấy điều đó với nàng vốn chẳng đau chẳng ngứa, bởi chất lượng cuộc sống cùng đãi ngộ của nàng vẫn còn nguyên, chỉ là nàng lo lắng cho mẹ. Lúc chúng ta đạt được một điều gì đó, đồng thời cũng sẽ mất đi một hoặc nhiều cái khác. Khi mà vật chất đã đủ đầy, tinh thần sẽ mệt mỏi. Mà trước nay theo nàng thấy thì giữa cha và mẹ luôn duy trì trạng thái đối đãi tôn trọng lẫn nhau, chứ không phải biểu hiện như những người yêu nhau nên có.
Chuyện tình cảm của cha nàng bao lâu nay, nói trắng ra thì chẳng khác nào một bộ phim tình cảm lắm trái khoáy. Vốn cha nàng và người đàn bà kia là thanh mai trúc mã, bởi gia đình của bà ta xảy ra cơ sự không may nên đành phải dứt áo biến mất một khoảng thời gian. Lúc trở lại thì mới hay cha và mẹ đã kết hôn rồi. Do cha nàng lo lắng cho người đàn bà kia nên đã mua nhà riêng cho bà ta ở, chăm lo sau trước. Sở dĩ hôm nay dẫn về nhà là vì ả đã sinh con, đứa lớn năm nay vừa lên sáu nên phải kiểm tra linh căn.
Đến lúc cha nàng mang người đàn bà lẫn hai đứa con hoang kia về thì mọi chuyện cũng đã gạo nấu thành cơm, kết quả là ả trở thành bà vợ hai của cha nàng.
Không bao lâu kể từ khi bà vợ bé về Mục phủ, Ninh Hinh bắt đầu phát giác ra rằng bản thân vốn dĩ chưa từng hiểu rõ bản chất của người đàn ông đã sinh ra mình. Nếu nói trước đây nàng cảm thấy ông ta tốt đẹp bao nhiêu, thì hiện tại lại biến thành vô tình bạc nghĩa bấy nhiêu. Nhìn ông ta vui vẻ chung sống với vợ bé và hai đứa con riêng kia, nàng có cảm tưởng rằng bốn người bọn họ mới thực sự là một gia đình; còn ba mẹ con nàng chẳng qua chỉ là kẻ được mang từ bên ngoài về mà thôi. Nhờ điều này mà Ninh Hinh hiểu rõ rằng tâm trí của người cha kia vốn chẳng đặt ở chỗ ba mẹ con nàng; và càng đáng sợ hơn là nàng chẳng rõ cuộc sống êm đềm của bản thân có vì sự xuất hiện của người đàn bà kia mà phát sinh biến động?
Riêng phần mẹ của Ninh Hinh, bà cũng chẳng có ý kiến gì với việc chồng mình có vợ bé lại thêm hai đứa con nữa. Bà vẫn tiếp tục sống cuộc sống như trước nay đã từng, luôn dùng nhân nghĩa để đối đãi với những người khác. Quái dị ở chỗ người cha kia cũng vẫn dùng thái độ như xưa để chung sống với vợ cả, khiến cho Ninh Hinh cảm thấy thật khó tả.
Hôm nay sau khi đi dạo một vòng trong Mục phủ, Ninh Hinh bỗng đề nghị với đứa ở gái đi theo mình rằng: “Con Linh! Hôm nay hai ta từ từ hẵng quay về, giờ đi đến chỗ khác chơi đi.”
“Dạ được! Cô hai muốn đi chỗ nào ạ? Hai ta dạo tới dạo lui khắp Mục phủ rồi, bây giờ hẵng còn sớm, hay là xuất phủ đi ạ?” Mục Linh sở dĩ hỏi như vậy là bởi Ninh Hinh trước kia thường hay mang theo hộ vệ để xuất phủ đi dạo.
“Không, tao muốn đi tới vườn Như Ý.” Ninh Hinh lắc đầu đáp.
Vườn Như Ý (Như Ý uyển) là chỗ cư trú của bà vợ bé Tạ Như Ý được cha nàng mang về dạo trước.
“Trời đất! Cô hai ơi cô hai! Cô có dự tính chi trong đầu mà không dưng đòi đi đến đó vậy? Thôi con lạy cô, để con đưa cô về nhé.”
“Mày sợ cái gì? Sợ tao ăn hiếp mẹ con nhà nó hay là sợ mẹ con nhà nó ăn hiếp tao?”
Ninh Hinh nói xong bèn cất bước phăm phăm đi về phía trước, đích đến chính là vườn Như Ý vừa nói ra khỏi miệng không lâu.
Mục Linh thấy vậy đành phải chạy theo sau nàng để trông chừng.
Lúc hai người đến khoảnh sân nhỏ ở bên ngoài viện, đúng lúc bắt gặp cha nàng – Mục Dương, đang lôi lôi kéo kéo hai đứa con hoang kia đi vào bên trong, trên mặt mang nụ cười tươi như hoa nở. Lúc trước đâu phải nàng chưa từng lén rình xem cảnh cha mình ở chung với ả đàn bà họ Tạ kia, chỉ cảm thấy ông ta khá yêu thương ả mà thôi. Thế nhưng hôm nay chứng kiến ông ta dùng ánh mắt chất chứa yêu thương để nhìn hai đứa con hoang, nàng thấy trong dạ dâng lên nỗi ghen ghét vô cùng. Bởi trước nay tuy rằng ông ta đối xử với nàng rất hiền hòa, quan tâm đúng mực nhưng lại chưa bao giờ bố thí cho nàng thứ ánh mắt kia.
Ninh Hinh cùng Mục Linh đứng bên cửa, nghe thấy Mục Dương lớn tiếng hỏi han: “Ninh Nguyệt, Ninh Hạo! Mấy tháng nay ở đây đã quen chưa?”
Sau đó là giọng một bé gái, nhẹ nhàng lên tiếng đáp: “Thưa cha, con cùng em trai thấy ở đây thích lắm ạ.”
“Thật không? Vậy thì tốt. Có chỗ nào không quen thì nói với cha, cha sẽ nói đám người hầu chỉnh lý lại cho con.”
“Thôi mà anh, anh cũng đừng có chiều tụi nhỏ quá. Đồ ở Mục phủ nào có cái gì không tốt được! Anh cứ như vậy, kẻo hai đứa chúng nó hư đấy.” Tạ thị nghe hai cha con nói chuyện bèn mỉm cười nói theo.
“Con của ta dẫu trai hay gái thì đều đáng nhận được thứ tốt nhất, người khác sao dám ý kiến.”
“Cha là người tốt nhất trần đời!”
“Đúng đúng! Con thích cha nhất!”
“Ha ha ha.”
Thật là quang cảnh gia đình bốn người vui vẻ, hạnh phúc.
Ninh Hinh đứng yên nghe hồi lâu, sau đó hơi ỉu xìu mà lên tiếng: “Hai ta về thôi.”
“Dạ.”
Mục Linh lẽo đẽo theo sau Ninh Hinh trở về, trong bụng thầm nhủ cô hai nhà mình hẳn là đang buồn rầu lắm. Mà trên đường về Ninh Hinh cũng chẳng nói gì, rất trầm mặc.
Trở lại vườn Ngô Đồng (Ngô Đồng uyển) là nơi ở của ba mẹ con Ninh Hinh, nhìn thấy cảnh tượng yên bình có mẹ đang ngồi ở dưới tán ngô đồng trông em trai đùa giỡn, Ninh Hinh liền chạy qua bên ấy, nhào vào lòng mẹ rồi ôm lấy bà thật chặt.
“Lại làm sao đây? Hôm nay bé Hinh của mẹ sao lại làm nũng rồi?” La Tĩnh nở nụ cười hiền hòa, nói.
“Con vừa từ chỗ vườn Như Ý về, cha cũng ở bên đó. Mẹ, người không buồn ư?”
“Con đó! Mới tí tuổi đầu đã suy nghĩ lắm thứ như vậy để làm gì?”
“Cha đối xử với bọn họ thật tốt. Con...”
La Tĩnh trầm ngâm hồi lâu, rồi sau đó an ủi con gái: “Cho dù cha con có đối xử tốt với bọn họ bao nhiêu, con cũng không cần phải quá để tâm làm gì. Con mới là con dòng đích của Mục gia, thân phận này không một ai có thể thay thế được. Con chỉ cần sống vui vẻ là được rồi.”
“Thế còn mẹ thì sao? Mẹ phải làm sao đây ạ? Đã thật lâu cha chẳng tới thăm mẹ con mình, trước kia cứ khoảng một hai tháng ông ấy sẽ đến, bây giờ thì hầu như mỗi ngày đều có mặt bên phía vườn Như Ý rồi.”
“Con à, hiện tại con còn bé nhưng rồi khi lớn lên con sẽ hiểu được, rằng chuyện tình cảm phải thuận theo trái tim. Trước kia ta và cha con vì gia đình mai mối nên mới cưới nhau, chứ vốn dĩ chẳng có bất kì tình cảm gì cả.”
“Nhưng mà mẹ là vợ của cha, cha phải có trách nhiệm chứ.”
“Biết con thương mẹ, mẹ vui lắm. Nhưng mà mẹ chỉ hi vọng con gái của mẹ có thể lớn lên trong vui vẻ mỗi ngày, còn chuyện của người lớn thì con nít chớ nên suy nghĩ nhiều biết chưa nào? Mẹ thật sự không có sao cả, con gái đừng lo lắng nhé.”
“Dạ.” Ninh Hinh nghe xong, chỉ biết rầu rĩ gật đầu.
*** Hết chương ***