Mộc Tiên Truyện

Chương 2. Nhập môn tu tiên

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đây là một thế giới thần kì, nơi có thể tu đạo phi thăng thành tiên. Những chuyện thần thoại trong sách kia khả năng cao là có thật. Thế giới Ninh Hinh xuyên qua gọi là Nhạc Thiên - một thế giới có thể tu tiên.

Thế giới Nhạc Thiên được tạo thành bởi năm đại lục và biển rộng bao la, cũng giống như Trái Đất ở kiếp trước. Nhưng nơi này so với Trái Đất thì lớn hơn rất nhiều. Nghe nói ở đây người có tu vi đỉnh cấp Hóa Thần muốn đi hết thế giới cũng phải mất khoảng ba năm, trong khi một người tu tiên Hóa Thần có thể di chuyển tức thời với tốc độ trăm dặm. Từ đó có thể thấy được thế giới Nhạc Thiên này rộng lớn nhường nào.

Năm đại lục ở đây theo thứ tự là: đại lục Kim Nhạc, đại lục Mộc Nhạc, đại lục Thủy Nhạc, đại lục Hỏa Nhạc và đại lục Thổ Nhạc. Nhân tu chủ yếu tập trung ở các đại lục Thổ Nhạc, Kim Nhạc và Thủy Nhạc; đại lục Hỏa Nhạc chủ yếu là ma tu, còn yêu tu thì chủ yếu ở đại lục Mộc Nhạc. Khoảng cách giữa các đại lục khá xa và được ngăn cách bởi biển cả. Tuy vậy người dân mỗi đại lục cũng sẽ giao lưu với nhau, nếu người có tu vi không cao muốn đến các đại lục khác rèn luyện thì chỉ có thể sử dụng truyền tống trận, người có tu vi từ Nguyên Anh trở lên thì có thể trực tiếp phi hành.

Thế giới Nhạc Thiên có hai phần ba diện tích là biển. Biển rộng đến nỗi các tu sĩ đều gọi nó là ‘Hải vực’ mênh mông không thấy bờ. Dưới biển càng hung hiểm hơn, có rất nhiều yêu thú có khả năng hóa hình. Những tu sĩ có tu vi thấp thường không dám bén mảng đến đây, ngay cả những người tu luyện đến Nguyên Anh khi đến Hải vực rèn luyện nếu không cẩn thận cũng sẽ mất tích. Ở Hải vực có vô số đảo, người dân ở trên các đảo đều thuộc quyền kiểm soát của các gia tộc lớn.

Đây là một thế giới ‘cường giả vi tôn’, mọi thứ đều nói chuyện bằng thực lực.

Mặc dù đều là ở Tu Chân Giới, nhưng không có nghĩa là ai ai cũng có thể tu luyện, trong Tu Chân Giới phần lớn là người bình thường. Chỉ có những người có ‘linh căn’ mới có thể tu tiên, mà linh căn chỉ là điều kiện cơ bản nhất của việc tu tiên. Người có linh căn rất ít, trong vạn người mới có một người. Bình thường người có linh căn tu luyện thì cũng sẽ di truyền cho con cháu đời sau, tư chất của con cái tốt hay xấu có liên quan phần nhiều bởi tư chất của cha mẹ.

Linh căn được chia thành: Linh căn biến dị, đơn linh căn, song linh căn, tam linh căn, tứ linh căn, ngũ linh căn.

Đơn linh căn biến dị thường chia làm ba loại cơ bản: Phong linh căn, Lôi linh căn, Băng linh căn. Người có ba loại linh căn này đều là nhân tài thuộc về các gia tộc hay môn phái, tốc độ tu luyện của bọn họ thường rất nhanh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Tuy nhiên trên thực tế, linh căn biến dị rất hiếm gặp.

Đơn linh căn thường chia thành các thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Người có một trong năm loại linh căn này tốc độ tu luyện cũng khá nhanh, gần bằng với linh căn biến dị.

Song linh căn, bình thường cũng trong năm thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Nhưng linh căn do hai thuộc tính tạo thành, tốc độ tu luyện phải xem thuộc tính của nó ra sao. Ví dụ song linh căn Kim – Thủy là hai thuộc tính tương sinh nên tốc độ tu luyện nhanh, nhưng song linh căn Thủy – Hỏa là hai thuộc tính tương khắc thì dĩ nhiên tốc độ tu luyện sẽ không nhanh.

Tam linh căn, là trong năm loại thuộc tính có ba loại tạo thành.

Tứ linh căn, thì có bốn loại thuộc tính tạo thành.

Ngũ linh căn, tất nhiên có đủ năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Linh căn có càng ít thuộc tính thì tốc độ tu luyện càng nhanh. Tuy vậy, tư chất tu luyện của một tu sĩ cũng không thể chỉ dựa vào mỗi việc linh căn có nhiều hay ít thuộc tính, mà còn phải xem xét đến độ tinh khiết của linh căn. Linh căn càng tinh khiết thì tốc độ tu luyện càng nhanh. Ngoài ra còn phải xem ngộ tính, tâm tính, định lực của mỗi người. Cuối cùng là các yếu tố pháp - lữ - tài - địa cũng rất quan trọng.

‘Pháp’ là sự lựa chọn công pháp tu luyện. Một tu sĩ chọn đúng công pháp phù hợp thì việc tu luyện dĩ nhiên là làm chơi ăn thật. Những công pháp cấp cao chỉ có những môn phái hay gia tộc lâu đời mới có.

‘Lữ’ là ám chỉ việc tu sĩ chọn một người cùng tu luyện chung với mình. Đó có thể là cha mẹ, sư phụ, trưởng bối, bạn bè, sư huynh đệ đồng môn. Những người này sẽ cung cấp các cơ duyên cho người tu luyện, trong hành trình tu luyện cô đơn buồn chán này nếu có đạo lữ cùng tu hành thì sẽ không quá tịch mịch.

Còn ‘Tài’ là chỉ tài nguyên tu luyện. Những thứ này có tác dụng giúp người tu luyện tăng tu vi, nếu như không có tài nguyên tu luyện mà muốn nâng cao tu vi thì hầu như không có khả năng. Linh thạch, linh dược, phù, trận, khí, đan dược, công pháp,... đều được tính là tài nguyên tu luyện.

Cuối cùng là ‘Địa’ ý chỉ nơi tu luyện. Nơi tu luyện có linh khí dồi dào cũng giúp tăng cường tu vi.

Tu vi ở thế giới Nhạc Thiên chia làm 5 bậc: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, sau cùng là Hóa Thần. Người tu luyện đến Hóa Thần được ví như sự tồn tại ở đỉnh cao của thế giới, trong chớp mắt có thể phá hủy một tòa thành. Bình thường hầu như không thể gặp được một tu sĩ đến cấp Hóa Thần. Mà sau khi mãn cấp Hóa Thần sẽ phải vượt qua lôi kiếp để phi thăng lên Linh Giới bởi vì thế giới Nhạc Thiên đã không thể đáp ứng nổi tu sĩ Hóa Thần tiến cấp.

Việc tu sĩ đạt Hóa Thần sẽ quyết định trực tiếp đến địa vị của tông môn hay gia tộc của họ. Một gia tộc có tu sĩ Hóa Thần thì thế lực của họ sẽ lớn hơn một tông môn không có.

Đại lục Thổ Nhạc chính là đại lục lớn nhất ở thế giới Nhạc Thiên, mà Mục gia lại là một trong ngũ đại gia tộc tại đây. Mục gia có rất nhiều đệ tử, trong gia tộc cũng có ba vị tu sĩ Hóa Thần, tại nhiều thành trì cũng có một số cửa hàng. Với tư cách là khu thành thị lớn thứ ba của Thổ Nhạc đại lục, Dật Dương  - thành phố lớn nhất ở phía tây nằm dưới sự thống trị của Mục gia, và thành chủ cũng là người nhà Mục gia.

Mục gia là một gia tộc có lịch sử tu tiên lâu đời. Tộc trưởng của Mục gia hiện nay - Mục Khiêm chính là ông nội của Ninh Hinh. Lão là một cao thủ Nguyên Anh hậu kì, năm nay đã hơn 1500 tuổi nhưng rất khỏe mạnh, thoạt nhìn không khác đàn ông bốn mươi tuổi ở Trái Đất là bao. Cha của Ninh Hinh - Mục Dương, được sinh ra sau khi ông nội nàng thăng cấp đến Nguyên Anh. Ông mới hơn 500 tuổi đã đạt tu vi Kim Đan mãn cấp, dự là không bao lâu nữa sẽ thăng cấp Nguyên Anh. Mục Dương thoạt nhìn rất trẻ, có thể ví von là một mỹ nam thời xưa. Còn mẹ nàng tên là La Tĩnh, xuất thân từ La gia cũng là một gia tộc trong ngũ đại gia tộc, tu vi ở Kim Đan trung kì, hiện tại mới hơn bốn trăm tuổi. Bà có vẻ đẹp thuộc kiểu hiền lành gia giáo, dường như được trời phú cho cái vẻ lánh xa thế tục, không ưa tranh đoạt với người.

Thế rồi chỉ thấy một đứa nhỏ tầm tám chín tuổi, đang cật lực đuổi theo một đứa trẻ ba tuổi, vừa chạy vừa la: “Cô cả ơi cô cả, người chạy chậm một chút, ngã ra bây giờ!”

 “Yên tâm, tao sẽ không ngã đâu. Tao đã đi vững rồi mà.” Cô bé ba tuổi kia dùng giọng điệu non nớt đáp lại. Cô bé trông cực kì đáng yêu, đầu tóc được chải chuốt khéo léo, lại buộc chuông bạc cứ đong đưa không ngừng theo bước chân. Bé đáp trả với đứa ở nhưng đầu cũng không quay lại, chăm chăm đi tiếp về phía trước.

Cô bé nọ chính là Ninh Hinh đã xuyên đến đây đầu thai thành. Từ sau khi biết đi, nàng luôn dạo quanh khắp nơi ở trong Mục phủ, nàng cảm thấy kiếp này sức lực của bản thân vô cùng dồi dào, giống như dùng không bao giờ hết vậy. Nếu mỗi ngày không đi chỗ này chỗ kia một chút, nàng sẽ cảm thấy khó chịu, bứt rứt.

“Con Linh cái gì cũng tốt, mỗi tội ưa càm ràm. Không hiểu sao nó cứ sợ mình té, không thấy mình đang đi đứng băng băng đây à?” Ninh Hinh vừa đi vừa nói thầm. Có thể do nàng có trí nhớ của kiếp trước nên vừa sinh ra được mấy tháng là nàng biết nói chuyện, đi lại bình thường.

Đối với gia đình ở kiếp này, Ninh Hinh vô cùng hài lòng. Ở kiếp trước nàng là một đứa trẻ trầm tính, lầm lì, sau khi lớn lên không ở chung với cha mẹ nên cũng chẳng thân thiết mấy, có thể vì vậy mà sâu trong nội tâm nàng vẫn luôn hâm mộ những người gần gũi với cha mẹ.

Ở kiếp này, mẹ ruột của Ninh Hinh đối xử với nàng rất tốt, hết lòng nhẫn nại với mọi chuyện của nàng. Riêng cha thì họa hoằn lắm mới thấy tới một lần, bởi nghe nói công việc của gia tộc rất bận rộn. Nhưng mỗi lần tới ông đều mang quà cho nàng, hỏi thăm nàng sống như thế nào, cần gì,... rồi lần sau đến sẽ mang theo những thứ đó. Nói chung nàng rất ưa thích ông cha ruột này.

Khi Ninh Hinh càng hiểu thêm về thế giới này cũng như gia tộc mình, nàng cảm thấy cuộc sống tốt đẹp đến độ như đang nằm mơ, luôn có cảm giác rằng mọi thứ đều không quá chân thật. Ninh Hinh thường tự lý giải rằng chẳng qua đây là do nàng vẫn còn mang theo suy nghĩ của một kẻ bình thường ở kiếp trước.

*** Hết chương ***