Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Có lẽ mẹ thật sự không quan tâm cha có người đàn bà khác hay không, nhưng Ninh Hinh trong lòng vẫn rất lo lắng, cảm thấy ba mẹ con Tạ Như Ý đã quấy rầy cuộc sống yên bình của nàng.

Bất quá thấy em trai Ninh Ý lớn lên từng ngày làm cho tâm tình của Ninh Hinh trở nên khá hơn. Không thể thay đổi hoàn cảnh thì thay đổi chính mình, không thay đổi được việc cha có vợ bé thì nàng chỉ có thể khiến cuộc sống của mình trôi qua tốt hơn.

“Ninh Ý! Nhanh đến đây với chị.”

Vừa dứt lời, Ninh Hinh liền thấy một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp để tóc chỏm cao chạy về phía mình.

“Chậm một chút! Đừng nôn nóng, coi chừng ngã.”

Ninh Hinh dặn dò em mình, đồng thời ngăn cản đứa ở theo hầu đang dợm bước muốn ôm Ninh Ý lên.

“Ôi Mục Khang, mày không cần phải gấp gáp làm gì. Đệ tử trong gia tộc muốn tham gia kiểm tra linh căn rất nhiều, chúng ta sẽ không đến trễ đâu.” Mục Linh nói với cậu trai trông không lớn hơn nàng là mấy.

“Tao không có gấp, tao chỉ lo cậu năm bị ngã. Cậu năm còn nhỏ như vậy sợ là không đi nổi đường xa.”

“Yên tâm đi, trong lòng cô hai còn rõ hơn mày đó.” Mục Linh kéo lại góc áo cho đẹp, nhỏ giọng nói.

Vì Mục gia có nhiều người, cho nên thứ tự của bọn họ đều dựa theo thứ tự đời trước. Tộc trưởng cũng chính là ông nội của Ninh Hinh, chỉ có hai đứa con trai, một người là thành chủ thành Dật Dương - Mục Phi, người còn lại chính là cha của nàng - Mục Dương. Bác cả sinh được ba người con trai, hai anh lớn thì lớn hơn bọn Ninh Hinh các nàng rất nhiều, xem chừng do thiên phú tu luyện cũng không có gì quá nổi bật nên hiện đang làm việc ở phủ thành chủ; người anh còn lại là song linh căn, lớn hơn các nàng lớn vài tuổi, hiện đang luyện tập ở sảnh tu luyện (luyện đường) của gia tộc. Vì vậy áng theo thứ tự sắp xếp thì Ninh Ý chính là cậu năm, Ninh Hinh chính là cô hai hiện tại của Mục gia.

Đối với lời thì thầm sau lưng hai người , Ninh Hinh cũng không lấy làm quan tâm. Bởi kiểm tra linh căn có gì hay ho đâu, nàng cũng đã từng xem hai lần rồi, thấy chẳng có gì thú vị. Nếu không phải tò mò muốn biết Mục Ninh Nguyệt có linh căn loại gì thì nàng cũng chẳng thiết đi xem đâu.

Hàng năm Mục gia đều cho các đệ tử đủ sáu tuổi đi kiểm tra linh căn. Do là một gia tộc lớn có nền tảng tu tiên lâu đời, sinh sôi nhiều thế hệ nên hàng năm đều rất đông con cháu trong tộc đến kiểm tra.

Ninh Hinh năm nay bốn tuổi, mà Mục Ninh Nguyệt đã lên sáu - đủ tuổi để tham gia kiểm tra lần này.

“Cô hai ơi cô hai, cô thử đoán xem cô cả sẽ là linh căn gì?”

“Sao bỗng nhiên mày lại đi quan tâm nàng ta có linh căn gì thế?”

“À thực ra con cũng không không quan tâm mấy đâu cô hai ơi, tò mò xíu xiu thôi hà.” Mục Linh vội vàng biện bạch.

Tuy hỏi vậy như thật ra trong lòng Ninh Hinh cũng rất tò mò. “Chúng ta đợi một lát nữa nhìn xem chẳng phải sẽ biết ngay hay sao.”

***

Lúc mấy người các nàng đến điện khảo thí mới phát hiện ra có rất nhiều người đã chực sẵn từ sớm.

“Hình như cô cả không có tới, chẳng lẽ không biết hôm nay là ngày kiểm tra à?” Mục Linh nhìn xung quanh một lượt rồi nói.

“Ba mẹ con bọn nó vào nhà tao ở cũng là vì Mục Ninh Nguyệt năm nay đã sáu tuổi rồi, phải tham gia kiểm tra linh căn. Mày nghĩ bọn nó sẽ quên à?” Ninh Hinh liếc Mục Linh, nói.

“Anh Dương, mau lên, mọi người đến hết rồi kìa.” Bất chợt tại cửa điện xuất hiện bóng dáng của ‘gia đình hạnh phúc’ gồm Mục Dương, Tạ Như Ý và chị em Ninh Nguyệt, Ninh Hạo. Mục Dương nom là cố tình đi cùng mẹ con Tạ thị đến đây.

Nhìn bọn họ xuất hiện cùng lúc như vậy, các vị Trưởng lão ngồi trên đại điện cũng nhìn về phía chị em Ninh Hinh một cách đầy thâm ý. Lúc này Mục Dương rốt cuộc cũng thấy được hai đứa con khác của mình đang hiện diện ở trong điện, trên mặt thoáng lộ vẻ ngại ngùng, sau một hồi đắn đo cuối cùng cũng quyết định đi sang bên phía hai chị em Ninh Hinh.

“Hinh, sao con lại mang Ninh Ý đến nơi này vậy? Ninh Ý còn nhỏ, sau này con không được đưa em trai đến những nơi đông người nữa nghe chưa?” 

Ninh Hinh nhìn Mục Dương chăm chăm hồi lâu rồi lớn giọng trả lời: “Con dẫn em trai đến đây để mở mang kiến thức! Cha, hiện tại em trai đã đi đứng vững vàng rồi, vả lại đây cũng là trong địa bàn nhà ta, sao có thể xảy ra chuyện gì được kia chứ. Gần đây công việc của cha hẳn là bận rộn lắm, con và em trai đã rất lâu rồi không gặp được cha.” Trong lòng Ninh Hinh rất bất mãn đối với việc Mục Dương lâu nay bỏ mặc không quan tâm đến chị em nàng nên mới cố ý hỏi ông ta những lời này.

Mục Dương không giấu được vẻ lúng túng, giống như không biết trả lời vấn đề này sao cho phải thì một vị trưởng lão trong gia tộc đã đứng ra thay mặt ông ta giải vây: “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ thì bắt đầu đi.”

“Hinh! Con dẫn theo em trai qua bên kia ngồi chung với cha đi.”

Thế nhưng Ninh Hinh nhìn thấy Tạ Như Ý và Ninh Hạo đang ngồi ở đó bèn nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu ạ, con cùng em trai đứng đây là được rồi. Bên kia cha nào còn chỗ cho bọn con, chi bằng ngồi quách ở chỗ này cho xong.”

Không khí náo nhiệt lúc đầu trở nên yên lặng đến lạ thường, điều này khiến cho Mục Dương vô cùng tức giận. Nhưng ông không thể nổi nóng với một đứa trẻ bốn tuổi, vì vậy chỉ có thể đứng đó mà trưng ra bộ mặt khó chịu. Thấy cha mình như vậy, Ninh Hinh tỏ vẻ dửng dưng giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn quay sang đùa giỡn với em trai Ninh Ý.

Cuộc kiểm tra bắt đầu không lâu sau đó.

Đệ tử Mục gia từng người một lên kiểm tra, không ngừng có người xuất hiện linh căn, nhưng cũng chẳng thiếu những người biết rằng bản thân không thể tu tiên. Rất nhanh đã đến lượt Mục Ninh Nguyệt tiến lên kiểm tra, liền ngay đó có âm thanh kích động vang lên: “Băng linh căn biến dị! Đúng là Băng linh căn biến dị!!” Xem ra Mục Ninh Nguyệt kiểm tra ra được tư chất Băng hệ biến dị, nàng ta thật may mắn mà.

Ngay cả trong một tông môn lớn cũng rất khó tìm được người sở hữu linh căn biến dị. Không cần nghĩ cũng biết Mục Ninh Nguyệt sau này chắc chắn sẽ nhận được sự bồi dưỡng đặc biệt của Mục gia đây.

Một trưởng lão hướng về bàn thờ tổ tiên của Mục gia nói: “Quả thật là ông trời phù hộ nên mới cho Mục gia ta có một hạt giống tốt như vậy.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Linh căn biến dị vốn rất hiếm hoi, Ninh Nguyệt con về sau cố gắng tu luyện, trong lúc tu luyện thiếu gì cứ việc nói.” Các trưởng lão khác cũng phụ họa theo.

“Chúc mừng tộc trưởng, có một cô cháu gái có tư chất thượng thừa như vậy, anh Dương quả là đã sinh ra một cô con gái giỏi giang.”

“Ôi chà các vị quá khen, quá khen.”

Sau khi đã biết được linh căn của Mục Ninh Nguyệt là gì, Ninh Hinh liền dẫn em trai Ninh Ý trở về. Đợi đến lúc Mục Dương nhớ đến chị em bọn họ thì đã không còn thấy bóng dáng hai đứa ở đâu nữa.

Mục Ninh Nguyệt thấy vậy bèn mở miệng hỏi “Cha, người đang tìm ai sao?”

“À, cha đang tìm em gái Ninh Hinh và em trai Ninh Ý của con. Vừa rồi chúng nó cũng đến đây, chắc giờ đã trở về rồi.”

“Vậy cha có muốn đi tìm hai đứa nó tiếp hay không?”

“Không cần đâu, chúng có người theo hầu mà. Giờ cha sẽ trở về vườn Như Ý cùng với mẹ con con, mở tiệc chúc mừng nhé.”

“Tốt quá.” Mục Ninh Nguyệt nghe vậy, tỏ ra hết sức vui vẻ.

Lúc nàng ta vừa đặt chân tới Mục phủ liền biết được cha đã có một đứa con gái và một đứa con trai dòng đích, đứa con gái kia nhỏ hơn nàng hai tuổi, chắc hẳn là cùng tuổi với Ninh Hạo. Đây không phải lần đầu tiên nàng thấy đứa con gái dòng đích này của Mục gia, trên người nó luôn mang một thứ khí chất của người ăn trên ngồi trước khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể vừa sinh ra nó đã mang thân phận vô cùng cao quý vậy. Giống hiện tại, dù cho nàng có kiểm tra ra Băng linh căn biến dị đến mức ngay cả tộc trưởng cũng phải lộ ra vẻ vui mừng thì đứa con gái dòng đích kia vẫn trưng ra biểu cảm bình thản, không hề nhuốm chút ghen tị nào, tựa như nó hoàn toàn không để tâm đến vậy.

***

“Mẹ! Bọn con trở về rồi.” Ninh Hinh dẫn theo Ninh Ý đi đến bên cạnh mẹ, vừa cười vừa nói.

La Tĩnh nghe vậy bèn đáp: “Đã xem xong các đệ tử kiểm tra linh căn rồi ư? Có vui không con?”

“Chơi… vui lắm ạ.” Ninh Ý trả lời. Hiện tại thằng bé nói chuyện vẫn chưa được lưu loát lắm.

“Linh căn của Mục Ninh Nguyệt là Băng hệ biến dị, trông mọi người đều rất vui vẻ.” Ninh Hinh bày ra điệu bộ không thèm quan tâm, nói.

“Hinh con, dù cho nàng ta có là linh căn gì đi nữa thì chẳng có can hệ gì đến mẹ con ta cả, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.”

“Dạ con hiểu rồi mẹ.” Ninh Hinh ngoan ngoãn đáp.

Với tư cách là cô chủ, cậu chủ dòng đích của Mục gia, có những việc phiền phức dù mình không muốn quan tâm đến cũng không có nghĩa là nó không tồn tại. Thật lòng mà nói thì sau khi biết linh căn của Mục Ninh Nguyệt, trong thâm tâm nàng cũng có chút bức bách. Cơ mà Ninh Hinh cũng không lấy làm lo cho lắm, bởi vì nàng biết rõ bản thân mình có linh căn. Từ nhỏ nàng có một loại cảm giác thân thiết đối với các loại thực vật, lại đọc được trong vài quyển sách liên quan đến việc tu tiên có giải thích, rằng nếu như người có linh căn loại nào tất sẽ rất mẫn cảm đối với sự vật mang thuộc tính đó.

Mặc dù không biết bản thân là loại linh căn gì, nhưng chỉ cần vậy thì đã có hy vọng tu luyện đúng không nào?

*** Hết chương ***